Không lâu sau thì trời tối xuống. Đến tối, nhiệt độ ở sa mạc Lôi Nham xuống rất thấp, ban ngày nóng muốn xảy ra án mạng, buổi tối lại lạnh muốn chết. Tư Tuyết lấy từ trong balo ra một bộ quần áo thật dày mặc vào, bọn Vân Hiên cũng mặc đồ dày như vậy. "Chủ tử, ngài mặc thêm vào này." Tư Tuyết cầm quần áo của Quyền Mạch Ngự, nói với hắn. Quyền Mạch Ngự đang ngồi bên cạnh lều vải, không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe Tư Tuyết nói thì liếc mắt nhìn nàng rồi gật đầu, đưa tay lấy quần áo. Nhưng khi chuẩn bị lấy được, Tư Tuyết đột nhiên tránh ra, không để cho Quyền Mạch Ngự cầm quần áo. Quyền Mạch Ngự ngẩn người tại chỗ, nhìn Tư Tuyết, trong ánh mắt toàn là vẻ không hiểu. Tư Tuyết nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Quyền Mạch Ngự và nói: "Hoàng Thượng, ta giúp ngài mặc." Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự nheo mắt lại không nói gì. "Đưa tay ra nào chủ tử." Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự nở nụ cười rồi duỗi tay ra, Tư Tuyết nắm lấy mặc áo vào cho hắn. "Sao đột nhiên tốt với trẫm như vậy?" Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng nói bên tai của Tư Tuyết làm cho Tư Tuyết mất tập trung.
"Hôm nay ngài cõng ta lâu như vậy, ta là một người biết báo ân đó!" Tư Tuyết vỗ ngực cười nói. Nhìn bộ dáng của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự nhịn không được đưa tay lên véo má của nàng. "Ngươi biết báo ơn mà sáng nay còn dùng thái độ đó đối với Ttẫm? Ngươi là đồ bạch nhãn lang!" Quyền Mạch Ngự cắn răng nghiến lợi nói. Nghĩ lại buổi sáng ngày hôm nay, nụ cười của Tư Tuyết trong nháy mắt đọng lại, đẩy tay của Quyền Mạch Ngự ra, không nói gì tiếp tục mà mặc quần áo cho hắn. "Ngài... giận à?" Một lúc sau, Tư Tuyết không nhịn được hỏi. Vừa nói nàng vừa giúp Quyền Mạch Ngự mặc tay áo còn lại. Quyền Mạch Ngự đưa tay ra rồi trừng mắt nhìn Tư Tuyết: "Trẫm tức giận mà còn phải đi dỗ ngươi?" Nghe được Quyền Mạch Ngự nói như vậy, Tư Tuyết bĩu môi khinh thường, khóe miệng lại vô thức nhoẻn lên. Sau khi giúp Quyền Mạch Ngự mặc quần áo tử tế xong, Tư Tuyết ôm Quyền Mạch Ngự từ phía sau, dựa vào trên lưng của hắn: "Chủ tử, ta biết ngài sẽ không giận ta mà." Quyền Mạch Ngự bật cười, đưa tay nắm chặt tay của Tư Tuyết, dùng sức để nắm. "Nếu cái gì trẫm cũng giận ngươi thì không phải đã bị ngươi làm cho tức chết từ lâu rồi à?" Quyền Mạch Ngự hỏi.
Tư Tuyết chu mỏ ra, khuôn mặt không vui, hắn làm như nàng hay tức giận lắm vậy. "Cái gì thế, cứ như ta bắt nạt ngài ấy, ngài còn có thái độ oán trách gì vậy? Chuyện sáng sớm hôm nay, nếu ngài là ta thì ngài có tức không? Tư Tuyết không sợ gì. "Không tức giận." Quyền Mạch Ngự trả lời rất nhanh. Giờ thì Tư Tuyết không biết nói gì. “Giờ thì..." Vân Hiên chạy tới, vừa mới gọi Quyền Mạch Ngự thì nhìn thấy Tư Tuyết đang ôm Quyền Mạch Ngự, sững sờ ngay lập tức. Tư Tuyết với Vân Hiên mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau đó lập tức đứng dậy, không ôm Quyền Mạch Ngự nữa. Vân Hiên tới lúc nào không tới, lại chọn ngay lúc này. "Chủ, chủ tử... mời ngài dùng cơm..." Vân Hiên nhìn Quyền Mạch Ngự, lắp bắp nói. "Biết rồi." Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt trả lời. Sau khi nghe Quyền Mạch Ngự trả lời, Vân Hiên vội vàng xoay người đi. Tại sao mỗi lần hắn gặp Hoàng Thượng thì đều thấy Tư Tuyết và Hoàng Thượng đang làm những việc này thế nhỉ? "Đi ăn cơm!" Tư Tuyết duỗi người một cái, sau đó nhấc bước chân đi tới chỗ của Vân Hiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]