Không lâu sau thì trời tối xuống.
Đến tối, nhiệt độ ở sa mạc Lôi Nham xuống rất thấp, ban ngày nóng muốn xảy ra án mạng, buổi tối lại lạnh muốn chết.
Tư Tuyết lấy từ trong balo ra một bộ quần áo thật dày mặc vào, bọn Vân Hiên cũng mặc đồ dày như vậy.
"Chủ tử, ngài mặc thêm vào này." Tư Tuyết cầm quần áo của Quyền Mạch Ngự, nói với hắn.
Quyền Mạch Ngự đang ngồi bên cạnh lều vải, không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe Tư Tuyết nói thì liếc mắt nhìn nàng rồi gật đầu, đưa tay lấy quần áo.
Nhưng khi chuẩn bị lấy được, Tư Tuyết đột nhiên tránh ra, không để cho Quyền Mạch Ngự cầm quần áo. Quyền Mạch Ngự ngẩn người tại chỗ, nhìn Tư Tuyết, trong ánh mắt toàn là vẻ không hiểu.
Tư Tuyết nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Quyền Mạch Ngự và nói: "Hoàng Thượng, ta giúp ngài mặc."
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự nheo mắt lại không nói gì.
"Đưa tay ra nào chủ tử." Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nở nụ cười rồi duỗi tay ra, Tư Tuyết nắm lấy mặc áo vào cho hắn.
"Sao đột nhiên tốt với trẫm như vậy?" Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng nói bên tai của Tư Tuyết làm cho Tư Tuyết mất tập trung.
"Hôm nay ngài cõng ta lâu như vậy, ta là một người biết báo ân đó!" Tư Tuyết vỗ ngực cười nói.
Nhìn bộ dáng của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự nhịn không được đưa tay lên véo má của nàng.
"Ngươi biết báo ơn mà sáng nay còn dùng thái độ đó đối với Ttẫm? Ngươi là đồ bạch nhãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203655/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.