Một lúc sau, Quyền Mạch Ngự mới đứng dậy đi theo Tư Tuyết qua bên kia.
Tư Tuyết đi tới ngồi xuống bên cạnh Vân Hiên, cầm lấy một miếng bánh bột cắn một miếng.
"Uầy, ăn thế này đó hả?" Tư Tuyết thở dài.
Vân Hiên cầm thức ăn trên tay, cung kính đưa cho Quyền Mạch Ngự rồi đi về vị trí của mình, trừng mắt nhìn Tư Tuyết.
"Có món gì trên sa mạc ăn được à? Ngươi tưởng ngươi đang đi hưởng phúc chắc?” Vân Hiên tức giận nói với Tư Tuyết.
Vừa nói hắn ta vừa đưa một túi nước cho Tư Tuyết.
Nhìn nước mà Vân Hiên đưa tới, Tư Tuyết hơi sững sờ, sau đó nhịn không được nở một nụ cười, nhìn qua ánh mắt của Quyền Mạch Ngự, ánh mắt kia như muốn xé nàng.
Thật giống như là nếu nàng tiếp tục, hắn liền sẽ trực tiếp đập vỡ túi nước đó.
"Cảm ơn, ta có nước rồi." Tư Tuyết cười nói với Vân Hiên.
"Ồ." Vân Hiên cũng trả lời một tiếng rồi cất nước của mình đi.
Quyền Mạch Ngự mới không trừng mắt nữa.
Tư Tuyết đưa bánh lên miệng cắn, hai tay thì cầm balo của mình, lấy ở bên trong ra một quả trái cây, cắn một cái phát ra một tiếng giòn vang.
Được rồi, nàng thừa nhận là nàng cố tình dùng sức cắn như vậy.
Âm thanh này vang lên, Vân Hiên cùng với Úy Dực phản ứng lớn nhất, đồng thời quay đầu lại trợn mắt nhìn Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự cũng ngẩng đầu lên nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết cắn trái cây một lần nữa, nhịn không được mà cười lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, muốn ăn không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203656/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.