"Không khát, ngươi uống đi." Quyền Mạch Ngự trên miệng vẫn mỉm cười nói với Tư Tuyết.
Nghe được Quyền Mạch Ngự nói, lập tức Tư Tuyết liền không vui.
"Thế nào lại không khát chứ, môi của ngài cũng khô thành như vậy luôn rồi kìa." Tư Tuyết nhăn mặt, thở phì phò nói.
Quyền Mạch Ngự híp mắt lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tư Tuyết, nụ cười ở trên môi càng tươi hơn.
"Ngươi thấy thương, đúng không?" Quyền Mạch Ngự cười cười hỏi.
"Ngài..." Suýt thì Tư Tuyết bị tức chết.
Sau đó Tư Tuyết hít một hơi thật sâu, suy nghĩ không thể tức giận hắn vì những thứ không đâu này, nàng là người làm việc lớn, phải rộng lượng, phải rộng lượng...
"Vâng, vâng, rất thương, ngài uống nhanh đi." Tư Tuyết bất đắc dĩ gật đầu thừa nhận.
"Ngươi uống đi." Quyền Mạch Ngự quay đầu lại nói.
"Ta không khát." Tư Tuyết trả lời ngay lập tức.
Nàng thật sự không khát, lúc trước khi đi làm nhiệm vụ, nàng lái một chiếc trực thăng đi sa mạc, kết quả là trực thăng bị hỏng làm nàng phải ở sa mạc nửa tháng, cuối cùng nàng cũng không chết.
"Vậy trẫm cũng không khát." Quyền Mạch Ngự cười cười trả lời.
Lần này Tư Tuyết hoàn toàn không biết nói gì, cứ như vậy mà nhìn Quyền Mạch Ngự. Sao nàng lại có thể kiên nhẫn đến mức vì cái vấn đề cỏn con này mà nói lâu như vậy nhỉ.
"Có phải ta uống thì ngài mới uống không?" Tư Tuyết hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi, Quyền Mạch Ngự nghĩ một chút rồi gật đầu.
Thấy Quyền Mạch Ngự gật đầu, Tư Tuyết không nhịn được trợn trắng mắt. Quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203654/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.