Cảm giác Tư Tuyết leo lên trên lưng của mình, Quyền Mạch Ngự cười một tiếng, vòng tay ôm lấy chân của Tư Tuyết rồi đứng dậy.
"Ôm chặt vào." Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết một câu rồi nhanh chân đi về phía trước.
Tư Tuyết mím môi lại, hai tay đặt ở trước người Quyền Mạch Ngự nắm lại chung một chỗ, khẽ cắn môi của mình.
"Chủ tử, thật ra thì không phải ta mệt mỏi đâu, chỉ là ta không muốn đi." Tư Tuyết do dự thật lâu rồi nhẹ nhàng nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe được lời nói của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự chỉ nhếch môi cười.
"Ừ, trẫm biết." Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng trả lời, bỗng nhiên dừng lại, nói thêm: "Nếu ngươi mệt thật thì trẫm sẽ đau lòng."
Tư Tuyết tức khắc sững người, trong một giây phút nào đó, đầu óc nàng đã trở nên trống rỗng. Thật lâu sau đó, nàng mới lấy lại tinh thần, cảm giác mặt mình nong nóng. Nàng nằm úp sấp lên lên lưng Quyền Mạch Ngự, khóe miệng vô thức nhoẻn lên.
"Lời tỏ tình sến sẩm..." Tư Tuyết thì thầm, giả vờ chê bai.
"Bây giờ vẫn còn tức giận phải không?" Quyền Mạch Ngự cười một tiếng, hỏi.
Tư Tuyết dựa vào bả vai của hắn, suy nghĩ một chút.
"Không giận nữa, ngài cõng ta, chúng ta huề nhau." Tư Tuyết vừa nói vừa cười hì hì, thể hiện dáng vẻ rộng lượng.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự cũng mỉm cười, bóp đùi của nàng một cái.
"Ngài làm gì vậy...” Tư Tuyết duỗi thẳng chân ra, thẹn thùng đấm vào lưng của Quyền Mạch Ngự,
Quyền Mạch Ngự chỉ cười không nói gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203653/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.