“Đáng đời!” Tư Tuyết lườm Vân Hiên.
Nghe Tư Tuyết nói mình đáng đời, Vân Hiên lập tức không vui, đưa tay mình đến trước mặt Tư Tuyết.
“Ngươi nhìn đi, tím rồi này!” Vân Hiên gào với Tư Tuyết.
Tư Tuyết nhìn thoáng rồi xì một tiếng.
“Ai quan tâm đến ngươi?” Tư Tuyết liếc trắng mắt, vòng tay trước ngực, rung chân, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Nàng chưa bóp rơi thịt của Vân Hiên đã là tốt lắm rồi.
“Ta mặc kệ! Ngươi xoa cho ta đi!” Vân Hiên thở hổn hển dậm chân, không chịu nói lý mà hét lên.
“Được được được, ta xoa ta xoa, thật sự phục ngươi đấy.” Vẻ mặt Tư Tuyết không kiên nhẫn đưa tay chuẩn bị xoa cho Vân Hiên.
Mới giơ tay ra thì đã bị Quyền Mạch Ngự nắm lấy.
Tư Tuyết ngây người, quay đầu nhìn Quyền Mạch Ngự. Sắc mặt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, kéo Tư Tuyết đến bên cạnh mình.
“Ôi, chủ tử ngài…” Tư Tuyết vội mở miệng muốn nói.
“Ừ? Làm sao?” Quyền Mạch Ngự cắt lời Tư Tuyết, đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm.
Tư Tuyết và Quyền Mạch Ngự nhìn nhau một lát, đột nhiên quên mất mình đang định nói gì.
“À, không có gì.” Tư Tuyết sững sờ đáp.
Lúc này Vân Hiên vẫn chưa lấy lại tinh thần, cánh tay vẫn giơ ra như cũ, sao Tư Tuyết lại bị chủ tử kéo đi vậy?
Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Vân Hiên, hắn ta vẫn đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
“Bảo Uý Dực xoa cho ngươi đi.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.
“A.” Lúc này Vân Hiên mới kịp phản ứng, đưa tay cho Uý Dực: “Ngươi xoa đi.”
Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203644/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.