“Chủ tử, ngài nhìn nàng ta kìa…” Vân Hiên thật sự không chịu nổi Tư Tuyết.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một chút sau đó rời mắt đi, thờ ơ nói: “Không cần quan tâm đến nàng.”
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết cười cười lè lưỡi với Vân Hiên, Vân Hiên suýt nữa thì tức chết, cuối cùng không thèm nhìn Tư Tuyết nữa, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Tư Tuyết tiếp tục cười nhìn hai đứa bé nghịch ngợm mình đang giữ trong tay.
“Nào gọi tỷ tỷ xinh đẹp đi.” Tư Tuyết trêu ghẹo nói.
Hai đứa bé kia lập tức vô cùng tức giận, hết đánh lại đá Tư Tuyết nhưng đến cả góc áo của nàng cũng không đụng đến được, Tư Tuyết thì cười ha ha.
Vân Hiên không nói gì nhìn Tư Tuyết, thật sự muốn đập cho nàng một cái, ức hiếp trẻ con thú vị lắm sao?
Lúc này bà lão dẫn Uý Dực đi vào, thấy hai đứa bé trong tay Tư Tuyết thì lập tức giật mình, vội vàng tiến lên.
“Cô nương ơi, có phải hai đứa cháu trai này của ta đã chọc ngài tức giận không ạ? Bình thường bọn nó rất nghịch ngợm nhưng cô nương đừng để trong lòng…” Bà lão vội nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết vội thả hai đứa bé ra, lúng túng gãi đầu cười cười.
“Không phải, bà ơi hai đứa bé rất đáng yêu ạ, cháu đang chơi với bọn chúng thôi!” Tư Tuyết nói với bà lão.
Nghe Tư Tuyết nói vậy thì bà lão mới thở phào.
“Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng hai đứa này nghịch ngợm khiến ngài tức giận nữa chứ.” Bà lão cười nói với Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203643/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.