Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nhìn Tư Tuyết, tròng mắt đen thâm thuý nhìn không rõ cảm xúc, Tư Tuyết không hề e ngại trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự. Nàng không cần mặt mũi phải không? “Vậy thì ngươi ngủ ở kho củi.” Mặt Quyền Mạch Ngự không đổi sắc. “Phụt!” Vân Hiên bật cười. Tư Tuyết suýt nữa bị tức chết, lại bị Vân Hiên cười bèn liếc ánh mắt sắc về phía hắn ta, thế nhưng Vân Hiên vẫn không bớt phóng túng, vẫn cứ cười tiếp. “Được rồi, đi làm chuyện của mình đi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt.” Cuối cùng Quyền Mạch Ngự hạ lệnh. Vân Hiên và Uý Dực vâng lời, lúc này mới tản đi, bà lão vội vàng dẫn họ đến phòng nghỉ. Sau khi còn lại Tư Tuyết và Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết hất cái tay đang cầm tay nàng của Quyền Mạch Ngự ra, hừ mạnh một tiếng. “Lại giận dỗi gì nữa hả?” Quyền Mạch Ngự tuỳ tiện hỏi một câu, khẽ cười. “Chủ tử, ngài thật đáng ghét, chẳng để cho ta một tý mặt mũi nào cả, ta bị Vân Hiên cười kia.” Tư Tuyết dậm chân tức giận nói. Quyền Mạch Ngự bí mật bóc lột nàng thì thôi, vậy mà còn khiến nàng mất mặt trước Vân Hiên nữa chứ!
Sau này nàng lấy gì để đi lăn lộn đây? Nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự cười vỗ đầu nàng, không nói gì mà trực tiếp đi qua nàng. Bốn người tự làm việc của mình, sau khi xong hết thì trời đã tối. “Chủ tử, ngày mai chúng ta sẽ đi mua lạc đà sao?” Tư Tuyết rót cho mình một ly nước, vừa uống nước vừa hỏi Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự đang dùng rượu lau sạch Thực Hoả, nghe Tư Tuyết hỏi vậy thì hơi híp mắt lại. “Không, đi bộ.” Quyền Mạch Ngự hờ hững nói: “Không ai biết Tinh Sa trông như thế nào, cũng không biết nó ở đâu, vì vậy phải tìm kiếm từng chút một.” Nói xong Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết. Hắn cho rằng Tư Tuyết sẽ không chịu khổ được như vậy, Tư Tuyết nhìn hắn rồi uống một ngụm nước lớn, sau đó đặt ly nước lên bàn. “Kích thích!” Trong mắt Tư Tuyết bừng sáng, chỉ nói hai chữ này. Quyền Mạch Ngự hơi sững sờ, sau đó cúi đầu xuống bỏ Thực Hoả vào trong vỏ kiếm, đặt trên bàn, mím môi cười nhẹ. Tư Tuyết xếp chăn trên giường thành một khối lập phương, đặt ra giữa giường, quay người nhìn Quyền Mạch Ngự đứng sau lưng. “Chủ tử ơi, đây là đường ranh giới, đêm nay không ai được vượt ranh giới.” Tư Tuyết chỉ vào chăn trên giường.
Quyền Mạch Ngự nhìn thoáng qua cái được gọi là đường ranh giới trên giường, sau đó lại nhìn Tư Tuyết. Đối diện với ánh mắt của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết cứ nhìn hắn như vậy, ánh mắt kiên định, cho dù thế nào thì đường ranh giới này cũng đã được định rồi! “Nếu vượt ranh giới thì sao?” Im lặng trong chốc lát, Quyền Mạch Ngự hỏi. “Vậy thì đương nhiên phải để cho đối phương quyết định!” Tư Tuyết đáp không hề nghĩ ngợi, dừng một chút thì tiếp tục hỏi: “Có ý kiến sao?” Toàn bộ quá trình Tư Tuyết đều giống một đại ca đang ép buộc. “Không có ý kiến gì.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, thờ ơ đáp. Tư Tuyết hừ một tiếng, thầm nghĩ coi như hắn thức thời, sau đó lên giường nằm vào chỗ của mình, dùng chăn quấn mình lại, co người lại sợ vi phạm. Đột nhiên Tư Tuyết cảm thấy một sức mạnh kéo nàng, lập tức ngẩn người. Quyền Mạch Ngự ngồi ở chỗ của mình, nắm lấy chăn của Tư Tuyết, kéo nàng vào chỗ của mình. “Bị bệnh hả!” Tư Tuyết không nhịn được hét to. “Vượt ranh giới rồi.” Quyền Mạch Ngự thản nhiên nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]