“Ngươi lui lại đi, để trẫm.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói, lại bổ sung thêm một câu: “Yên tâm đi, trẫm không sợ bách độc.”
“Ta biết, trong cơ thể ngài đã có loại độc bá đạo nhất rồi, nhưng bọn chúng cố ý nhằm vào ngài, trên người con rắn này ngoại trừ kịch độc ra thì còn có thứ có thể kích thích cổ độc Khiên Cơ nữa, ngài đừng đi.” Tư Tuyết kéo Quyền Mạch Ngự nói.
Lần này Quyền Mạch Ngự đã có thể chắc chắn Tư Tuyết không phải là người Nam U Quốc, nếu không nàng sẽ không nói trưởng lão Vạn Độc Môn của Nam U Quốc buồn nôn.
Vậy thì Tư Tuyết từ đâu đến? Cảm giác này khiến cho hắn càng thấy Tư Tuyết thần bí hơn.
“Ngươi chắc chắn có thể thắng không?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
“Chắc chắn.” Tư Tuyết gật đầu.
Nói xong, khoé miệng của Tư Tuyết chậm rãi cong lên, nở một nụ cười kiêu ngạo. Nàng ném đồ vật trong tay xuống đất, cầm lấy Chi Huy từ bên hông Quyền Mạch Ngự rồi tiến từng bước về phía con rắn kia.
Sau khi Tư Tuyết cách Quyền Mạch Ngự một đoạn, hắn hơi nheo mắt nhìn thân ảnh gầy gò của Tư Tuyết. Vừa rồi không phải nàng mới nói trên người con rắn kia đều là kịch độc hay sao? Vì sao nàng lại có thể đi về phía nó mà không sợ hãi chút nào như vậy?
“Tư Tuyết!” Quyền Mạch Ngự trầm giọng gọi tên Tư Tuyết.
Tư Tuyết dừng chân lại, quay đầu nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Không phải ngươi nói trên người nó có kịch độc hay sao? Ngươi có thể xảy ra chuyện hay không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203543/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.