Kẻ đến cứu Tuyệt Sát nhìn Quyền Mạch Ngự, sắc mặt trầm xuống, không nói gì cả mà bấm ngón tay huýt sáo một tiếng, kéo tay Tuyệt Sát mau chóng rút lui khỏi nơi này. 
Trong tình huống này bọn chúng nhất định phải chạy, nếu không chạy thì hai bọn chúng đều sẽ phải chết ở đây. 
Vân Hiên mắng một tiếng, quay người muốn đuổi theo. 
“Không cần đuổi theo.” Tư Tuyết lạnh nhạt nói. 
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Vân Hiên hơi ngây người, quay người nhìn nàng. 
“Vẫn còn một kẻ nữa chờ các ngươi xử lý đây.” Tư Tuyết trầm giọng nói. 
Không chờ đám người Vân Hiên nói chuyện thì họ đã nghe thấy tiếng xì xì phát ra từ trong rừng cây, còn mang theo mùi tanh tưởi, giống như tiếng rắn đang lè lưỡi. 
Vân Hiên và Hàm Hâm biến sắc mặt, hai người nhanh chóng quay người nhìn về phía rừng cây. Còn Quyền Mạch Ngự và Tư Tuyết thì vẫn bình tĩnh, lúc nãy hai người đã nhận ra nên không còn ngạc nhiên nữa. 
“Xoạt xoạt xoạt…” Theo tiếng lá cây vang lên, một con rắn lớn chui ra từ trong rừng cây. 
Con rắn kia há to miệng về phía Quyền Mạch Ngự và những người khác, mùi tanh cũng theo đó mà truyền đến, không biết nó đã ăn bao nhiêu người nên mới tanh hôi như vậy. 
“Oẹ.” Tư Tuyết vội vàng bịt mũi lại, suýt thì nôn ra. 
Đồng thời Tư Tuyết đưa tay ra nắm lấy tay Quyền Mạch Ngự để che mũi mình, sau đó dùng hai tay ôm lấy thảo dược và hoa quả. 
Đột nhiên bị Tư Tuyết lấy tay bịt mũi lại, Quyền Mạch Ngự lập tức hơi sững 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203542/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.