Tư Tuyết đứng sau người con rắn, mím chặt môi. Con rắn chợt xoay người nhào về phía Tư Tuyết, mở cái miệng rộng ra muốn cắn nàng. Tư Tuyết xoay người, Chi Huy trong tay vung lên, bay thẳng ra ngoài. Chi Huy xoay mấy vòng trong không trung rồi bổ về phía con rắn, cuối cùng chặt con rắn thành hai nửa. Con rắn lập tức mất hết sức chiến đấu, ngã ra mặt đất, thân hình của Tư Tuyết cũng xuất hiện trước mắt Quyền Mạch Ngự. Chi Huy trở lại trong tay Tư Tuyết, được Tư Tuyết nắm chặt. Trên mặt Tư Tuyết dính một chút máu tươi, cái tay cầm Chi Huy cũng dính đầy máu, sắc mặt vô cùng ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lùng, cả người lộ ra thần sắc kiêu ngạo, chỉ đứng đấy thôi cũng thể hiện khí khái ngạo mạn oai hùng. Ánh mắt Tư Tuyết chuyển về phía Quyền Mạch Ngự, sự lạnh lùng trong mắt tan biến trong nháy mắt, thay vào đó là ánh sáng ấm áp. “Chủ tử!” Tư Tuyết gọi Quyền Mạch Ngự. Sau đó Tư Tuyết nhảy chân sáo về phía Quyền Mạch Ngự, dang rộng hai tay muốn nhào vào trong ngực Quyền Mạch Ngự, nhưng Quyền Mạch Ngự lại không đổi sắc tránh đi, Tư Tuyết lập tức vồ hụt. “Người ngượm toàn máu, đừng đụng vào trẫm.” Khuôn mặt Quyền Mạch Ngự đầy chê bai. Nụ cười của Tư Tuyết lập tức đông cứng.
Nói người ngợm nàng toàn máu là sao? Chẳng lẽ hắn không giống thế à? Vân Hiên và Hàn Hâm đứng bên cạnh đều đã sợ ngây người, há to miệng, mãi không khép lại được. Vừa rồi Tư Tuyết mới dùng bao lâu đã giải quyết xong con rắn lớn kia rồi? Quá kinh khủng rồi đấy! “Hừ.” Tư Tuyết hừ một tiếng, trả Chi Huy trong tay cho Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự chỉ liếc Chi Huy, thờ ơ nói với Tư Tuyết: “Ngươi giữ đi, sau này dùng để phòng thân.” Tư Tuyết cùng không già mồm, thẳng thắng nhận lấy Chi Huy. “Cảm ơn ngài nhá, một nữ tử yếu đuối như ta ra ngoài vẫn nên có chút đồ để phòng thân.” Tư Tuyết cười với Quyền Mạch Ngự. “Ra ngoài? Ngoại trừ đi theo trẫm thì ngươi còn muốn đi đâu nữa?” Sắc mặt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, hỏi Tư Tuyết. Hắn luôn cảm thấy Tư Tuyết thật sự quá thần bí, hắn không nhìn thấu được nàng, thậm chí Tư Tuyết còn mang đến cho hắn cảm giác như gần như xa, giống như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đi mất. Không biết vì sao hắn không thích cảm giác này, cực kỳ không thích. Nghe thấy lời nói của Quyền Mạch Ngự thì Tư Tuyết hơi sững người, sau đó xấu hổ cười: “Ha ha ha, vâng vâng vâng, Hoàng thượng đại nhân nói gì cũng đúng ạ.”
Lúc này Quyền Mạch Ngự mới hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Hàn Hâm tiến lên, đưa túi nước của mình cho Tư Tuyết. “Cô nương, ở đây không có nước, ngài hãy chấp nhận một chút, rửa máu trên tay đi đã ạ, sau khi xuống núi sẽ có khách điếm.” Hàn Hâm nói với Tư Tuyết. Tư Tuyết cảm ơn, nhận lấy nước. Bấy giờ Vân Hiên mới lấy lại tinh thần, không còn khiếp sợ nữa, đôi mắt dùng sức trừng Tư Tuyết. “Vừa rồi ngươi làm thế nào vậy?” Vân Hiên kinh ngạc hỏi Tư Tuyết. Nghe Vân Hiên nói vậy, Tư Tuyết cười cười. “Thật ra vừa rồi ta chỉ muốn đụng vào nó một cái thôi, không ngờ rằng con rắn kia vốn đã bị thương nên ta chỉ cần một lúc đã chém chết nó rồi.” Tư Tuyết nở nụ cười, bình thản nói. “Hoá ra là như vậy.” Vân Hiên lập tức thở phào một hơi, sự nghi ngờ trong lòng cũng từ từ biến mất. Trên mặt Quyền Mạch Ngự không thể hiện thay đổi gì cả, Hàn Hâm thì hơi nhíu mày, không hiểu sao y thấy chắc chắn Tư Tuyết không đơn giản như vậy. “Không phải trước đó ngươi nói trên người con rắn đó có kịch độc sao? Sao ngươi lại không sao cả?” Vân Hiên lại hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]