“Ta lấy bộ này.” Ba Ba Mạc Tỏa chỉ vào chiếc váy tím đó.
“Không được…không được đâu Mộc Phi.”
“Hử?” Ánh mắt lại hiện lên sự nguy hiểm.
“Đó là chiếc váy bị cấm, không được phép mặc, nếu mặc là sẽ bị tội chết đó, tuyệt đối không được động đến chiếc váy đó.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhăn nhó:
“Mặc có chiếc váy thôi mà làm gì mà phải chết.”
“Thật sự không được mà Mộc Phi, đó là cấm phục của Dạ Tiễn quốc, đích thân Thái Thượng Hoàng khi trước đã hạ chỉ không được phép mặc nó rồi.”
“Luật sinh ra là để phá bỏ, mau lấy cho ta.”
“Tuyệt đối không được mà Mộc Phi.”
“Nhanh lên.” Là cấm phục mặc vào sẽ chết ư? Đúng thứ cô đang cần, càng vậy thì cô càng phải mặc xem có chết không.
Bất lực Quý Phi đành lấy xuống cho cô mặc.
Ba Ba Mạc Tỏa thay đồ xong quay lại đại điện, trên người khoác bộ váy lộng lẫy cộng thêm nhan sắc được tô điểm lại chút ít, vẻ đẹp hút hồn tựa chim sa cá lặn, là tiêu điểm sáng chói nhất.
Dạ Huân Thiên nhìn không chớp mắt, cảnh tượng này quá đỗi thu hút hắn, chắc tiên nữ cũng chỉ đến mức này thôi.
Nhưng khoan đã, bộ váy này, không lẽ…
Dạ Huân Thiên có chút hoang mang nhìn bộ máy màu tím tinh xảo trên người cô, đây chẳng phải là bộ váy của mẫu hậu sao?
Hắn quay sang nhìn Thái Hậu.
Thái Hậu Lương Yến Uyển cả người đổ một tầng mồ hôi lạnh, dù bà có hàng trăm hàng vạn bộ cánh đi chăng nữa thì cả đời bà cũng không bao giờ quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/875608/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.