Không ngờ Mộc Tần hay bị bắt nạt lại âm thầm luyện khinh công nhiều năm như vậy, thật không đơn giản, chẳng lẽ đúng như những gì hắn nghĩ, cô đang tìm cách trả thù cho nhà họ Mộc, trấn hưng gia tộc. Có điều khinh công thì đúng là lợi hại thật, nhưng dựa theo những gì khi giao đấu với hắn, cô thực chẳng biết tí chiêu thức võ công nào, toàn là học lại từ hắn, một kẻ bắt chước không hơn không kém.
Nhìn ánh mắt vẫn nghi ngờ của Hoàng thượng, Điềm Điềm tiếp tục nói.
“Bẩm Hoàng thượng, nương nương trước giờ vốn không biết võ công, cộng thêm nhiều năm bị hành hạ, ăn ở trong cung cũng thiếu thốn, cơ thể vốn suy nhược cùng cực, ban nãy là một con người khác của nương nương giao đấu với người đó chứ không phải Mộc Tần nương nương đâu.”
“Điềm Điềm… em đừng xuất khẩu cuồng ngôn nữa.” Mộc Thanh Nhi thực sự không hiểu Điềm Điềm đang nói năng hoang đường cái gì vậy, biết là đang cố tìm đường thoát tội cho cô, nhưng cũng không thể ở trước mặt Hoàng thượng ăn nói liên thiên vậy được.
Dạ Huân Thiên thực sự không tin, nhưng dù có là gì thì thực hắn vẫn khá thưởng thức khinh công kia của cô, với cả sự không lí giải nổi tại sao cô có thể học chiêu thức nhanh vậy, tính từ giờ sẽ cùng cô nghiên cứu, cải trang đi đến những đại hội tỉ thí xem cô có thể học được những chiêu thức của người ta không.
“Được rồi, ta tin ngươi, nhưng phải có điều kiện, cứ thỉnh thoảng Mộc Tần phải đến đây, cùng trẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-tram-la-nguoi-troi/875584/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.