Dạ Huân Thiên lúc này càng trở lên bất ngờ, cùng hứng thú, biểu cảm của hắn đã vượt ngoài sự tưởng tượng của Tiểu Châu, cận vệ thiết thân đi cùng đang cầm y phục giúp hắn đứng ở phía này, cậu không ngờ có ngày Hoàng thượng cũng lộ ra cái biểu cảm này. Dạ Huân Thiên không ngờ có người lại lật ngược được tình thế khi bị hắn bắt lại, chẳng lẽ đây chính là núi cao gặp núi cao hơn trong truyền thuyết. Dạ Huân Thiên càng trở nên nóng máu, mong muốn chính phục của hắn khi gặp người võ công siêu phàm càng khiến hắn sục sôi. Hắn nhanh chóng xoay tay của cô, tung quyệt chiêu, thúc một đòn vào bụng của Mạc Tỏa khiến cô đau đơn vung ra. Hắn vô cùng bất ngờ với điều này, sao người thanh niên này lại tình nguyện đứng yên cho hắn xuất chưởng thế này. Nhưng một lát sau, cô lại đứng dậy, chạy lại phía hắn, dùng dằng thế nào bắt lấy tay của hắn, mô phỏng y hệt chiêu thức vừa nãy tung một cước vào bụng hắn. Bị chiêu thức của bản thân đánh lại chính mình khiến Dạ Huân Thiên tức đến nóng mặt. “Ngươi có giỏi dùng chiêu thức của ngươi xem nào, bắt chước ta làm gì.” “Ta làm gì biết chiêu thức gì chứ.” Tất nhiên là vậy rồi, cô thì biết dùng chiêu gì đánh nhau trong khi hành tinh cô cứ tranh chấp đấu đá nhau là đều dùng cách ép năng lượng của nhau, hoặc bắn phá nhau bằng phi thuyền vũ trụ, chứ chiêu thức gì ở đây. “Ăn nói hàm hồ.” hắn gằn giọng. Dạ Huân Thiên tức giận xông đến như một cơn gió, lớp bụi mịt mù phía dưới cũng bị bước chân của hắn cuồn cuộn lên từng đợt. Mạc Tỏa bên này nhìn đến trắng mắt, làm gì mà như muốn giết người vậy cơ chứ, cô có làm gì đâu nhỉ, thì cô không biết chiêu thức gì học lỏm hắn một tí có cần sung máu lên vậy không. Cô thật sự không còn năng lượng đấu với hắn rồi, tự cô cảm nhận được năng lượng từ đám đồ ăn ban sáng đã cạn kiệt rồi, đói chết mất, phải chăng có chiếc đùi gà ở đây thì ngon. Dạ Huân Thiên thấy đối phương đang ngơ ngác không tập trung, nhưng cũng kệ xông tới đá cô một cái bay xuống chiếc hồ nhỏ bên cạnh, chiếc hồ được xây ra nhằm khi nào hắn luyện công xong sẽ tắm luôn, bây giờ lại trở thành nơi tiếp đất của cô. “Ngươi…” Hắn thấy cô tự nhiên không phòng thủ nữa mà mặc nhiên cho hắn tung cước, không có ý chiến đấu nữa khiến hắn lặng người không nói được gì. Điềm Điềm bên này chứng kiến cả quá trình Mạc Tỏa bị đánh xong rơi xuống nước, sốt ruột đến điên, người đàn ông áo trắng kia thật đáng sợ quá, gương mặt cũng có chút quen thuộc, hình như cô đã từng gặp ở đâu rồi. Quan trọng lúc này là nương nương của cô đang nằm bất tỉnh trong hồ nước, trời ạ bây giờ nên làm sao. Thôi nhất định phải cứu lấy người thôi, dù gì nếu không có nương nương thì cô cũng không sống nổi. Đang định tiến đến giải cứu, thì Điềm Điềm thấy Mạc Tỏa từ trong hồ nước bật dậy, hai tay lau đi nước dính trên mặt, ánh mắt thoáng chốc trở lên mơ hồ, hiền lành điềm đạm. “Là…là nương nương…sao?” Điềm Điềm nhìn ánh mắt đó là nhận ra ngay người trong hồ kia chính là nương nương nhà mình đã được hoán đổi lại, không phải nương nương Mạc Tỏa nữa mà là Mộc Tần nương nương nhà mình. Dạ Huân Thiên thấy biểu cảm khác lạ của cô khi trồi lên từ hồ nước. Thấy mái tóc được búi cao của cô không biết từ lúc nào bung ra thả xuống, bộ râu giả cũng bị trôi trong hồ nước. “Đây là nơi nào.” Mộc Thanh Nhi ngơ ngác nhìn xung quanh, tầm mắt bị nhiễu đi vì nước. Giọng nói thanh thoát, nét mặt này thật quá quen thuộc. “Mộc Tần ư?” Gương mặt xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng thanh thoát, điệu bộ cung kính đúng mực của cô khiến Dạ Huân Thiên nhận ra ngay. Hắn cau mày nói. Mộc Thanh Nhi nhìn thấy người trước mặt là Hoàng thượng bèn cung kính như gương cúi người xuống hành lễ. Điềm Điềm bên này há hốc mồm, thảo nào cô thấy quen vậy hóa ra là Hoàng thượng, thôi rồi lần này toi thật rồi. Điềm Điềm mau chóng chạy lại, như chuẩn bị nghênh đón cái chết. “Nô tì khấu kiến Hoàng thượng.” “Mộc Tần sao nàng lại giả trang nam nhân ở đây?” “Thần thiếp thực không biết gì.” Mộc Thanh Nhi nét mặt hoảng hốt, kinh sợ quỳ gối không rõ tại sao mình lại ở đây. Nhìn dáng vẻ của cô vừa nãy và bây giờ đều không giống như đang nói dối, Dạ Huân Thiên thật sự không hiểu. Lúc này Điềm Điềm mới lên tiếng thanh minh, kể hết mọi chuyện cho hắn nghe rằng cô tinh thần dạo này không ổn, lúc thì trở thành một người khác, lúc lại trở về với chính bản thân. Hắn nghe xong có phần không tin, nhưng thực tình mấy tin đồn gần đây về Mộc Tần cũng không phải là ít, cộng thêm cái dáng vẻ khi giao đấu với hắn vừa nãy, khinh công thượng thừa đó tuyệt đối không phải tôi luyện ngày một ngày hai mà có được. Nhưng cái gì mà ma ruồi nhập tự nhiên biến thành người khác rồi có võ công, thực sự quá hoang đường đi. Cung nữ Điềm Điềm này có khi nào sợ chết quá nhắm mắt nói quàng không. Nhưng tại sao cô lại có khinh công lợi hại vậy, nếu không phải bị nhập thì phải tôi luyện nhiều năm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]