“Thật lạ à nha, để ta điều tra thử xem rốt cuộc vì sao cứ nhất định là nước ở hồ, chứ không phải nước sạch, chẳng nhẽ cứ phải bẩn bẩn tí mới thức tỉnh được linh hồn à, đúng là điên khùng.” Ba Ba Mạc Tỏa rót từ ống tre ra một cốc nước, thực cũng chả có gì đặc biệt, ngoài màu đùng đục ra thì cũng không có gì, làm cô tưởng trong nước còn chứa vụn vàng vụn bạc gì nữa cơ đấy, cô liếm liếm môi và nhớ đến cái vị lờ lợ ban nãy. “Phải rồi, thì ra là nước lợ, pha lẫn giữa độ mặn và ngọt, vốn nơi này không sát biển thực tình cũng không thể có nước lợ, nhưng bờ hồ thường xây bằng những viên đá cũ kĩ. Với thời này mà nói mấy viên đá đó chính là hóa thạch mang vị mặn pha lẫn với nước ngọt tạo ra nước lợ. Còn vì sao khiến ta và nương nương của em hoán đổi cho nhau thì chắc là có thuộc tính đặc biệt nào đó.” Điềm Điềm ù ù cạc cạc mà gật đầu, cô có hiểu cái gì đâu: “Vậy sao.” Mấy ngày trôi qua sau khi đọc lá thư cô cũng đã nhờ Điềm Điềm viết lại cho Mộc Thanh Nhi. ‘Ta là Ba Ba Mạc Tỏa, chắc có lẽ Điềm Điềm đã kể hết những gì về ta cho cô nghe, ta hứa sẽ tôn trọng cô, không làm điều gì đi quá bổn phận ảnh hưởng đến danh dự của cô như những gì cô nói trong thư. Nhưng ta phải khuyên thật cô, cô nói chỉ tạm thời cho ta mượn xác vì lí do gặp người nào đó kia và đợi một thời gian nữa, ta phải thoát ra thì cô đã nhầm. Ta vốn không phải người tốt đẹp gì, việc xấu làm cũng nhiều vô kể, nếu cô muốn sống tiếp buộc ta phải tồn tại trong cơ thể cô, cơ thể cô thực sự quá suy nhược, ta chỉ chữa trị được phần nào thôi, ta mà thoát ra cô lập tức sẽ đi đời, còn phần nữa là trong ngươi cô có món đồ của ta, ta không thể rời đi được.’ Sau khi hoán đổi lại đọc nội dung bức thư, Mộc Thanh Nhi cảm thấy rất đau lòng và cũng rất vui mừng. Cơ thể cô suy nhược nhiều năm nay rồi sao cô lại không biết cơ chứ, thật may mắn khi có sự xuất hiện của Ba Ba Mạc Tỏa, giúp cô kéo dài được chút ít sự sống, có sự giúp đỡ của cô ấy có lẽ cô sẽ được sống thêm được một thời gian. Nhiều ngày sau, nghĩ thấy không nên để Hoàng thượng đợi lâu, vì nếu lâu hơn nữa sợ rằng sẽ bị Hoàng thượng nghi ngờ hai người bọn họ thực sự đang nói dối. Mộc Thanh Nhi nhanh chóng dùng nước tưới lên tay, hoán đổi thành Mạc Tỏa bảo cô là đi gặp hắn. “Mà tên đó là tên giao đấu lúc trước đó hả?” Ba Ba Mạc Tỏa quay về phía Điềm Điềm hỏi. “Vâng.” Điềm Điềm làm theo lệnh của Mộc Thanh Nhi không tiết lộ danh tính Hoàng thượng cho Mạc Tỏa biết. Sợ rằng khi cô biết rồi sẽ làm ra một bộ mặt kính cẩn, lúc đó Hoàng thượng lại nghi ngờ thân phận vốn chưa hoán đổi mà vẫn là Mộc Thanh Nhi. Nhưng cô nào biết rằng, Ba Ba Mạc Tỏa không sợ trời không sợ đất, cho dù có là Hoàng thượng thì cũng chẳng thể làm gì cô được. “Tại sao nương nương nhà em lại đi hứa thỉnh thoảng gặp hắn chứ, kì lạ thật.” Điềm Điềm bỗng chốc chột dạ nhớ đến kế hoạch mình bàn với nương nương. “Là bởi vì ngài ấy đồng ý nếu người đến gặp, ngài ấy sẽ cho rất nhiều đồ ăn đó.” Mấy từ cuối Điềm Điềm cố tình nói nhấn mạnh hơn nữa, đánh trúng vào tâm lí ham ăn của Ba Ba Mạc Tỏa. Nghe đến đây Ba Ba Mạc Tỏa sáng mắt. Bởi thức ăn giàu chất dinh dưỡng cũng khiến năng lượng tiêu thụ của cô tăng lên. “Thật sao! Mau mau, ta đói lắm rồi.” Hai người ra phía rừng trúc. Lại một trận nhảy nhót cuồng nhiệt, trái 3 phải 7 đám bẫy kia lại được vượt qua một cách khá mất sức. Mạc Tỏa đến bên khu đất trống lần trước, nhìn thấy bóng dáng màu trắng lần trước bây giờ đang mặc lên một bộ đồ nhìn còn bụi bặm hơn bộ y phục nam cô đang mặc trên người. “Hế, chào nha.” Dạ Huân Thiên đã nghe thấy tiếng động từ trước nhưng không quay lưng lại. Nghĩ lần trước cô cũng xuất hiện một vòng cung từ trên xuống nên không quay lại làm gì cho mệt. Nhưng Mạc Tỏa hôm nay muốn giữ chút năng lượng cho bản thân, cô không định từ trên cao tiếp đất nữa, con người có chân để làm gì chứ, có chân mà cứ suốt ngày bay qua bay lại như chim là muốn nó bị tiêu biến hay gì. Đi đến nhìn thấy một mâm đồ ăn thịt thà nhiều đến hoa cả mắt, Mạc Tỏa thấy lộc ăn của mình đã đến bèn xà xuống như chết đói, cắn mấy miếng xong rồi mới xin phép. “Thật đúng là hiếu khách, không ngờ mới gặp được một lần mà huynh đã hào phóng vậy rồi, vậy tiểu đệ không khách khí nha.” Tiểu Châu bên cạnh trợn tròn mắt nói: “Đây là…thức ăn của hoàng…” Nương nương à, đây là thức ăn của Hoàng thượng mà. Nội tâm của Tiểu Châu gào thét. Chưa nói dứt câu, cậu đã bị hắn ra hiệu không sao, tiếp tục nhìn cô ăn ngon lành. mọi người like cho tui đi mờ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]