Chương trước
Chương sau
Trong nhiều năm qua, đa số thời gian khuôn mặt của Ramsses chẳng khác gì một khuôn "mặt than" bệnh tật, nhìn không ra buồn vui yêu ghét, càng không ra suy nghĩ của hắn, làm cho mọi người xung quanh phải đoán. Đoán trúng không được thưởng gì, đã thế đoán sai lại gặp phiền phức lớn. Lúc này, Ngải Vi quay đầu đi lo sợ nơm nớp, thầm tính nếu lại đối diện với khuân mặt cứng ngắt thì phải làm sao, nhưng liếc mắt lại thấy Ramsses thể hiện rõ ràng cảm xúc, vui mừng như muốn nhảy cẫng lên. Nàng đã nhìn ra cảm xúc của hắn, như vậy cũng nhìn ra.
Hắn đang tức giận!
Hắn chính xác đang tức giận... Ách? Tức giận đó!
Ramsses tức giận một tay nắm chặt túi của Ngải Vi, một tay nắm trên thanh bảo kiếm đã dính máu, từng bước chậm dãi tiến về phía nàng. Hắn mím môi, lông mi đen đậm phủ trên đôi mắt màu hổ phách đang đầy sát khí.
Pharoh đang tức giận, quân sĩ, quan binh xung quanh chưa chứng kiến bao giờ. Mọi người cố giữ thái độ như ban đầu, tự động lui sang hai bên, cúi đầu, không dám thở mạnh càng không dám lên tiếng khuyên can.
Ngải Vi cảm thấy toàn thân toát lạnh.
Nàng muốn chết, nàng tự cảm thấy bản thân mình sẽ chết.
Bộ dạng kia của hắn là chuẩn bị đem đến phiền phức lớn cho nàng.
Ý nghĩa đầu tiên xuất hiện trong đầu Ngải Vi chính là trốn, theo bản năng nàng nhảy dựng lên, chạy ngược lại hướng Ramsses đang đi tới.
Mặc kệ có chuyện gì, xa hắn một chút vẫn tốt hơn. Nàng còn chưa muốn chết sớm.
Ramsses thấy Ngải Vi quay người bỏ chạy, sát khí trong mắt càng tăng lên mãnh liệt. Hắn cầm ba lô, túm người trên ngựa gần nhất xuống, nhảy lên, quyết truy đuổi Ngải Vi. Chưa kịp đi, Bubka bên cạnh đột nhiên đứng dậy, hai đầu gối quỳ vững vàng trước ngựa Pharaoh, ngẩng đầu lên, con ngươi xanh biếc nhìn Ramsses kiên định.
"Bệ hạ, xin ngài tha cho Nefertari điện hạ. Dù đồn đại như thế nào, lần này điện hạ đã giúp đánh tan quân đội Hittite, cứu thoát thuộc hạ. Nếu bệ hạ muốn trách tội, xin trách tội thuộc hạ đi." Thiếu niên tóc hồng thành khẩn nói, hoàn toàn không sợ Ramsses tức giận sẽ dùng ngựa dẫm nát bản thân mình.
"Cút."
Ramsses lạnh lùng buông ra một chữ như vậy.
"Bệ hạ, xin ngài đừng gây khó xử cho Nefertari điện hạ..."
Bubka còn chưa nói xong, Ramsses đã dùng tay phải chém một nhát xuống cạnh chàng thiếu niên. Không chờ Bubka phản ứng, Ramsses lập tức dùng hai chân kẹp bụng ngựa chiến, con ngựa lao nhanh như tên vừa bắn khỏi cung, bỏ lại một đường bụi đất.
Bubka bị ngã sang một bên, quân sĩ hai bên cuống quýt đỡ hắn dậy. Con ngươi chàng thiếu niên hiện đầy lo lắng, yên lặng nhìn vị Pharaoh trẻ tuổi đang phi ngựa chạy như bay kia.
Nếu Ngải Vi xảy ra chuyện gì...
Mặc kệ người gây ra là ai, hắn nhất định không bỏ qua.
*
Ngải Vi gắng sức chạy.
Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng phải cố gắng chạy trốn như thế. Binh lính xuanh quanh đều mất dần. Một mình nàng đã tự chạy tới tận nới này sao?
Đã bắt đầu cảm thấy khó thở, nhưng Ngải Vi không dám dừng lại dù chỉ một bước. Phía sau như có mãnh thú thời hồng hoang, nàng dường như cảm thấy được cả người nào đó đang tức giận từng chút tiến lại gần mình.
Nhưng cuối cùng là vì sao chứ? Vì sao lại tức giận?
Hằn không phải nghĩ nàng là phản đồ chứ, nàng không có phải bội Ai Cập, còn vì Ai Cập mà lập đại công nữa. Nghĩ thế nào thì cũng phải là hắn khen ngợi nàng mới đúng.
Không phải là hắn ngại nàng vướng bận hắn sao? Không phải hắn muốn có Nefertari chân chính làm bạn à? Nàng đã tỏ ra ngoan ngoãn, biết điều mà rời đi rồi đấy. Như thế còn chưa đủ thiện ý của một người hiểu chuyện sao?
Chẳng lẽ hắn nghĩ là nàng trộm văn kiện quan trọng? Không thể nào, chính nàng còn có cái túi mang theo ra ngoài.Bên trong chứa tất cả tài sản của Ngải Vi nàng. Hắn hẳn là đã xem qua rồi chứ.
Đã là vậy, vì sao người kia lại không ngại cực khổ, tức sùi bọt mép truy đuổi nàng tới tận đây?
Rốt cuộc là muốn nàng phải làm sao?
"A a!" Ngải Vi cuối cùng cũng không chạy được nữa, ngay khi bước chân nàng bắt đầu chậm dần, đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ ôm ngang lấy nàng, hai chân bất chợt rời khỏi mặt đất, tốc độ giống như tên bay trên không trung vậy. "A! Không nên nha."
Nàng thật sự bất lực chỉ có thể kêu lên như vậy.
"Ne...fer...ta...ri!”
Ôi... Thật sự là không dám quay đầu lại nhìn hắn.
Ramsses một tay ôm trọn Ngải Vi, lập tức túm nàng đem đi, tay trái nắm chặt thắt lưng nàng, tay phải vừa cầm bảo kiếm vừa dùng dây cương, hai chân dùng sức khiến con ngựa chiến chạy càng nhanh hơn. Nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn, yêu kiều như đang bị bức chết ở trong lòng, đôi mắt màu hổ phách không khỏi thêm phần tức giận, sát khí bắn sang cả bốn phía xung quanh.
"Cái kia... Cuối cùng là tại sao lại tức giận? Tôi đến chuyện xấu còn chưa làm mà." Ngải Vi tuy rằng bất mãn trong lòng, nhưng lúc này vẫn nên là thông minh chọn thái độ ôn hòa mà nói chuyện với hắn, thử dò hỏi gã đàn ông bạo dạn đang đứng sau lưng mình. "Tôi cảm thấy lần này phải khen ngợi tôi mới đúng."
"Ngươi câm miệng."
What? Tự nhiên lại nói với nàng như vậy? Ngải Vi thật sự tức giận, muốn quay lại to giọng mắng cho hắn một trận. Thế nhưng khóe mắt thoáng qua thấy bảo kiếm hắn còn trên tay, lời nói đã lên đến miệng rồi lại phải nuốt vội về bên trong. Nhẫn nại, nhất định phải nhẫn nại. Nếu không thì sinh mạng bé nhỏ này của nàng chỉ vì một câu nói mà phải bỏ lại nơi 3000 nghìn năm trước cổ Ai Cập đây.
"Nefertari, ta chỉ cho ngươi cơ hội một lần, nếu ngươi không thành thật trả lời, ta lập tức ném ngươi xuống sông Nile làm mồi cho cá sấu." Hình như không phải là nói giỡn, hôm nay từ miệng hắn thốt ra không lời nào không phải là đáng sợ. Ngải Vi thực sự không chịu được sự khống chế này nữa, bèn ngẩng đầu lên.
Tự tôn của nàng, lòng kiêu ngạo của nàng... Chẳng lẽ lại phải khuất phục cường quyền sao?
"Ngươi và Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ rốt cuộc có quan hệ gì?"
Cái gì? Ai?
Lời vừa mới ra khỏi miệng, Ngải Vi đã ngây ngẩn cả người: "Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ... Ngài nói ai?"
Ramsses không nói lời nào, đôi mắt màu hổ phách lại càng toát lạnh như băng. Hắn không khỏi càng nắm chặt bảo kiếm trong tay, cơ hồ như có thể nhìn rõ cả gân xanh đang nổi lên vậy. Ngải Vi đã chú ý thấy sự biến hóa vi diệu này, cuống quýt xua tay: "Đừng đừng đừng, đừng kích động. Ngài nói Hittite Nhã Lý sao?"
Lại không nói lời nào.
"Tôi và hắn thì có thể có quan hệ gì chứ?" Căn bản là lưỡng thời đại nhân(*),gặp mặt cũng không vượt quá ba lần, có thể có quan hệ gì được.
"Vậy tại sao ngươi còn để cho hắn chạy?" Giọng điệu vẫn nguyên vẻ tức giận như trước nhưng sao còn thêm phần lo lắng.
"Cũng không thể xem là tôi để cho hắn chạy.... Tôi chỉ muốn trao đổi thôi."
"Trao đổi?"
"Tôi cho hắn cơ hội tự do, hắn cho tôi biết nội gián trong cung là ai."
Lại là một trận trầm mặc, Ngải Vi không thể hiểu được là hắn có thực sự tin mình hay không.
"Vì sao?
Vì sao cái gì? Cho tới bây giờ nói chuyện cùng người kia không khỏi cảm thấy mệt. Ngải Vi đành im lặng.
"Vì sao ngươi lại muốn biết nội gián trong cung là ai? Liên quan gì tới ngươi?"
"Đương nhiên liên quan đến tôi rồi." Ngải Vi đầy căm phẫn kêu lên: "Còn không phải sợ ngài không cẩn thận mà chết sao?"
Lời vừa mới ra khỏi miệng, Ngải Vi đã ngay lập tức hối hận. Mình vừa mới nói cái gì vậy kìa!
==============
(*) Lưỡng thời đại nhân: Hai người ở hai thời đại khác nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.