Ngãi Vi nhảy xuống “Hắc băng” cảm thấy không muốn tiếp tục đi nữa. “Thắt lưng... Đau quá!” Nàng xoa xoa sau lưng vừa thê thảm nói. "Về sau nhất định không cưỡi ngựa nữa! Vẻ mặt đó của ngươi là sao chứ?" Nàng khom lưng đi về phía trước thắt lưng đau không dậy nổi, Bubka sa sầm mặt lại, trầm mặc đi theo phía sau. Ngải Vi nghĩ một chút, lửa giận đã xông lên đến tận đầu, bổn tiểu thư vất vả như vậy, không phải là vì tên lão đại như ngươi sao! Bày bộ mặt kia ra là muốn cho ai xem đây. Nàng lúc ấy rất muốn xông lên, nắm cổ áo Bubka mắng hắn một trận, nhưng suy nghĩ mãi, nàng lại nhịn xuống, hắn chắc hẳn là vì bản thân bại trận nên tinh thần sa sút, chuyện này cũng dễ hiểu. Bởi vậy nàng ngược lại còn dùng ngữ điệu uyển chuyển lời lẽ “Ôn nhu” hỏi "Bubka, làm sao vậy?” Bubka ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Ngãi Vi một cái, không nói lời nào bước lên phía trước, một tay nắm lấy cánh tay của Ngãi Vi kéo đi. “Đau, ngươi nhẹ tay chút đi.” Ngãi Vi khẽ rên, khủy tay và mấy ngón tay lần trước bị ngã còn rất đau, Bubka sao lại dùng lực mạnh như vậy. Trên khuôn mặt tuấn tú của chàng thanh niên tóc hồng tỏ ra một chút đau lòng, màu mắt xanh biếc chợt mất đi vẻ đẹp trong sáng ngày xưa. Hắn lấy túi thảo dược mang theo bên mình ra, Ngải Vi hoài nghi nhìn đôi mắt đen tuyền kia, do dự không biết có nên cự tuyệt hắn hay không. Bubka giống như nhìn thấu tâm tư nàng, vừa nhẹ nhàng kéo tay áo của nàng, vừa nói: "Đây là thuốc bí truyền của chúng ta, trăm năm nay vẫn là võ sĩ ở thôn Tây Tháp Đặc dùng, hiệu quả vô cùng tốt." Bubka đem thuốc nhẹ nhàng xoa lên cánh tay bầm tím của Ngãi Vi, rất nhanh đã làm cho Ngãi Vi có cảm giác lành lạnh, cảm giác nóng rát, đau đớn giảm đi rất nhiều. Y thuật cổ Ai Cập, quả nhiên rất hiệu quả ở vùng đất này. Bubka chậm rãi đem thuốc cất đi, không hề nói một lời nào, không gian yên tĩnh có vài phần xấu hổ. Ngãi Vi liền nghĩ ra cái gì đó để thay đổi không khí: "Quả nhiên, không hổ là Mạnh Đồ Tư tướng quân, nhanh như vậy đã tới đây tiếp ứng, vừa rồi đi vội vàng quá nên cũng không cùng hắn trò chuyện được mấy câu, đợi lát nữa gặp lại, có thể ôn lại tình anh em tốt rồi." Bubka liếc mắt nhìn Ngãi Vi một cái, rầu rĩ cúi đầu xuống. “Tuy nhiên người Hittite, quả nhiên lũ ngu ngốc hồ đồ đó cứ như vậy đuổi theo, chẳng lẽ một chút đầu óc cũng không chịu suy nghĩ sao?" Bubka lại lấy thuốc bôi loạn lên cánh tay Ngãi Vi “Hừm~ Cái người này!” Cả gan lấy bổn tiểu thư ra làm trò đùa, Ngãi Vi đầu óc nhanh chóng nổi gân xanh, thấy nàng sắp cầm cờ chiến trong tay ném đến mặt mình, Bubka đang trầm mặc rốt cục cũng lên tiếng. “Thôn Tây Tháp Đặc…” Gì? Ngải Vi bị lời nói không có logic này làm cho có chút ngơ ngẩn, Bubka tiếp tục nói. "Võ sĩ thôn Tây Tháp Đặc, nhiều thế hệ nay đều có hai loại quan trọng nhất”. Ngãi Vi nhìn hắn hồi lâu, chàng thanh niên tóc màu đỏ lửa này giống như ánh nắng chiều, rất đẹp. Đôi mắt xanh biếc của hắn trong veo như hồ nước. Hắn nói xong, lúc này đột nhiên Ngải Vi phát hiện, hóa ra Bubka không phải là một đứa trẻ bình thường. Hắn thật sự là một thiếu niên rất đẹp trai, từ người toát lên nhiệt huyết tuổi trẻ. Chả trách hội Xá Phổ Đặc vẫn luôn chú ý tới hắn. “Một là coi động vật như bạn thân. Chúng ta dưỡng dục nó, cùng kề vai chiến đấu, lời thề không rời bỏ. Giống như Lộ của ta, "Hắc bang" của huynh trưởng ta." Ngãi Vi gật gật đầu, Lộ quả thật luôn luôn ở cùng Bubka, những đợt tác chiến, Lộ giống như lính đi phía trước dò đường, có đường nơi này còn có Bubka, có Bubka ở đây còn có Lộ. “Hai là chúng ta nguyện lâm nguy, nguyện trung thành với "Chủ". “‘Chủ?” Võ sĩ thôn Tây Tháp Đặc, hơn một nữa đều trước sau như một trung thành với Pharaoh, Pharaoh là ‘Chủ’ của bọn họ. Bọn họ nguyện đem cái chết vì bệ hạ, vì bệ hạ nguyện làm con chó giữ cửa, nếu bệ hạ muốn bọn họ chết, bọn họ không hề do dự mà đi tìm cái chết. Nếu bệ hạ nghĩ bọn họ bán đứng người, bọn họ sẽ đem dao tự sát không chút do dự. “Như vậy không phải quá ngu ngốc sao?” Ngải Vi thở dài. “ Quyền lợi của các võ sĩ đó là được chọn "chủ", nhưng một khi đi theo ‘Chủ’, trừ phi người kia vứt bỏ chính mình, bằng không cả đời đều phải làm đầy tớ cho người kia, cho dù chẳng phân biệt được trắng đen, thị phi. Võ sĩ bị ‘Chủ’ vứt bỏ, tương đương với mất đi ý nghĩa sinh tồn, cho dù trở về quê, cũng sẽ bị cười nhạo, chửi rủa. Bởi vì thế, vì chọn sai chủ mà xảy ra đủ loại bi kịch đàm tiếu không xuể… Có lẽ ngày khác ta có thể từ từ nói cho ngươi”. Trong ánh mắt Bubka hiện lên một tia bi ai, thảm kịch như đang vẽ ra trước mắt, tiếp theo ánh mắt hắn dần khôi phục lại kiên định “Rồi cũng đến ngày Bubka chọn chủ, mười tám tuổi, lựa chọn cả đời trung thành với người kia." Người mà Bubka nguyện trung thành, không phải là Pharaoh sao.Thời gian cứ trôi qua như vậy, Ngải Vi nghe hắn nói lại suy ngẫm được rất nhiều chuyện. Không cần phải nhắc lại chuyện xưa... “Bubka trong lòng hi vọng kiếm một người “Chủ”, nguyện vì người kia kính dâng sinh mệnh…’’ Thanh niên đó nhìn Ngãi Vi, đôi mắt hiện lên vẻ khó hiểu “Nhưng bởi vì một việc... Ta, do dự. Cho nên, ta… Không biết vì sao, giọng hắn đứt quãng, hai má đỏ bừng, tuy làn da màu đồng khỏe mạnh, vẫn có thể nhìn ra mặt hắn đang đỏ. Hắn ấp úng nửa ngày vẫn không nói được lý do. Giống như nói ra câu nói đó so với lên trời còn khó hơn. Không biết rốt cuộc câu mà Bubka muốn nói là như thế nào... Ngải Vi tưởng hắn đã nói xong. Nhưng bất chợt, Bubka lại dồn hết mọi sự chú ý nhìn ra phía sau của Ngải Vi. Không đợi Ngải Vi quay đầu lại, hắn cũng đã thì thầm kêu lên một tiếng: "Bệ hạ..." Hai từ này tuy rằng nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như sấm sét giáng xuống đầu Ngải Vi vậy, khiến trong phút chốc nàng không thể cử động được. Bubka vừa mới kêu "bệ hạ"... Như vậy chỉ... Chỉ có thể là người kia thôi. Nhưng mà người kia, không phải đang sống rất tốt ở Thebes sao? Sự quấy phá với quy mô nhỏ vùng biên cương này, không đáng để "Ngự giá thân chinh"! Như vậy thì người kia rốt cuộc tại sao lại ở trong này. “Nefertari.” Một âm thanh quen thuộc, lạnh như băng giống như phát ra từ trên đầu nàng vậy. Chớp mắt một cái Bubka chậm rãi buông lỏng cánh tay đang bôi thuốc cho Ngải ra rồi lui về phía sau vài bước, quỳ một gối xuống.. Phản ứng đầu tiên của Ngải Vi lúc này chính là nhanh chóng đeo vòng tay hoàng kim vào cổ tay rồi rời khỏi chỗ này. Nếu đã quyết tâm thì nàng cũng không mong sẽ được gặp lại hắn! Để tránh lại cảm thấy rung động không cần thiết. Hơn nữa, nàng cảm thấy da đầu của mình hơi run lên, nếu tiếp tục đứng ở chỗ này, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng... Nàng kiên quyết không quay đầu lại, vội vàng nhìn bốn phía xung quanh mới đột nhiên phát hiện cái ba lô vẫn mang theo bên người đã không cánh mà bay. “Nefertari, ngươi tìm cái này sao.” Âm thanh kia âm vừa lạnh lùng mà cũng rất vững vàng, nghe giọng nói thản nhiên và nhẹ nhàng này, thật không biết là đang cất dấu tâm tư gì. Ngải Vi lau những giọt mồ hôi lạnh đột nhiên tuôn ra ở sau gáy, cắn chặt răng.Xem ra, không quay đầu lại không được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]