Chương trước
Chương sau
Liên tục trong mười ngày, thủ đô Hà Đồ Sa của vương quốc Hittite mưa dầm không ngớt, phía bắc thành càng trở nên băng lãnh. Tin Ramses gặp chuyện này như cơn mưa lạnh giá không ngừng xông vào lỗ tai của mỗi người trong thành kia. Tuy rằng hai quốc gia cách xa nhau, nhưng cùng là cường quốc, nên cả hai đều phải thận trọng bước đi của đối phương.
Quốc vương, sao tự nhiên lại vậy?
Thân hình Mục Ngõa Tháp Liz không phải dạng cao lớn, mà lại còn hơi mập, nhưng đôi mắt màu rám nắng lại sáng đầy thần sắc. Lúc này trời mưa dầm rét lạnh, hắn đang ngồi cạnh chậu than, khoác áo choàng hồng, đội mũ da nâu ấm áp, hai tay hơ hơ trước ngọn lửa, miệng lầm bầm: "Làm sao mới tốt đây? Chả lẽ bắt đầu rồi? Phiền phức quá..."
Hắn vừa xoa tay vừa than thở. Đột nhiên người hầu giọng người hầu truyền đến: "Bệ hạ, Nhã Lý đại nhân đã trở về."
Trong nháy mắt, Mục Ngõa Tháp Liz ngây người ra, rất nhanh lại trở thành hưng phấn: "Nhanh, nhanh cho người đưa hắn tới gặp ta. Ta có chuyện quan trọng..."
"Bệ hạ, thần tự vào được." Một người đàn ông trẻ tuổi mang theo vẻ ngông cuồng bước vào phòng Mục Ngõa Tháp Liz. Hắn không quỳ xuống hành lễ như thần tử bình thường mà chỉ nghiêng mình cúi đầu trong giây lát. Mục Ngõa Tháp Liz vội vàng đứng dậy trước chậu than, nhiệt tình chào đón hắn.
"Nhã Lý, hoan nghênh trở về."
Nhã Lý hơi hơi gật đầu một cái, xem như đáp lễ: "Bệ hạ, chuyện Mục Mục Sát, thật đúng là "Xuất hồ ý liêu"."
Mặt Mục Ngõa Tháp Liz biến sắc trong chốc lát nhưng hồi phục lại dáng vẻ tươi cười rất nhanh: "Là chuyện ngoài ý muốn. Hắn nhất thời xúc động, làm như vậy là lẽ thường tình. Thật may ái khanh đã bình an trở về, tối nay ta sẽ thiết yến long trọng để chúc mừng."
Nhã Lý hơi mỉn cười, những nhón tay thon dài chậm dãi vân vê đôi mắt màu xanh đen, khóe miệng khẽ cong lên thản nhiên nói: "Không cần đâu bệ hạ, thần còn muốn qua Syria, quân đội Ai Cập sẽ tới bán đảo Tây Nại, chỉ sợ không trụ được vài ngày. Không đi quản nó làm sao được?"
"Đương nhiên là không thể rồi..." Mục Ngõa Tháp Liz buột miệng thốt ra, nhưng sau đó tự thấy lời nói của mình hơi quá, nói thêm: "Nhã Lý, ngươi mau dẫn binh tới bán đải Tây Nại trước, trợ giúp cho quân đội ở đó. Lần này chiến tranh trọng đại, chúng ta không được phép thất bại."
Đang nói nửa câu trước, nửa câu sau bị nuốt luôn vào trong bụng. Hắn thấy Nhã Lý lạnh như băng Thủy Lam đang nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn lên tiếng: "Bệ hạ, những chuyện này Nhã Lý đều biết. Người chỉ cần hạ lệnh Nhã Lý xuất binh, những chuyện sau, người không cần lo tới."
Mục Ngõa Tháp Liz xanh mặt, rồi sang đỏ, cuối cùng trở về trắng . Hắn nản lòng cúi đầu nói: "Vậy Nhã Lý, ngươi mang hai ngàn người ngựa đi thôi."
"Hai ngàn? Ai Cập lần này nhất định tất thắng mới trở về, chỉ sợ người đàn ông kia xuất một trong năm đại quân đoàn. Ngài chỉ đồng ý cho đi hai ngàn sao?" Nhã Lý tỏ vẻ khinh miệt, ánh mắt càng trở nên lạnh như băng.
"Chuyện này... Vậy... Bao nhiêu binh là đủ?"
"Năm ngàn là có thể. Ai Cập đại quân đông đảo." Nhã Lý nhẹ nhàng bâng quơ nói, không đợi Mục Ngõa Tháp Liz bác bỏ đã hơi cúi đầu hành lễ, vừa nói: "Như vậy thần xin cáo lui trước." vừa hướng tới cửa dảo bước.
Tới gần cửa Nhã Lý đột nhiên dừng lại, nói: "Đúng rồi bệ hạ, chuyện Mục Mục Sát, thần sẽ không truy cứu. Đừng có lần sau..."
Nói tới đây, hắn cố ý dừng lại.Mục Ngõa Tháp Liz vội vàng nói: "Đừng lo, ngươi là thần tử ta trọng dụng nhất. Lần này tuyệt đối là ngoài ý muốn, lần sau nhiệm vụ nhất định chú ý an toàn của ngươi."
Nhã Lý nhẹ nhàng cười hai tiếng: "Đa tạ bệ hạ. Độc dược đã trên người công chúa Khiết Như, cùng lắm vài ngày, sẽ bộc phát. Ngài thân là biểu huynh của nàng, thật là độc ác... Ha ha ha... Thuộc hạ cáo lui..."
Nhã Lý chậm dãi đi. Mục Ngõa Tháp Liz nhìn theo bóng hắn cho tới khi khuất dạng, sắc mặt trở nên dữ tợn: "Nếu không phải bây giờ cần dùng ngươi..." Hắn giận giữ than thở nửa câu, rồi nuốt gọn vào trong bụng, miệng lầm bầm không rõ cái gì rồi chậm dãi đi về phía chậu than tiếp tục chà xát hai tay.
“Chúng ta là quân đội của Ai Cập, các ngươi hiện tại có thể yên tâm rồi, Pharaon phái chúng ta tới đây để giải cứu các ngươi khỏi bị Hittite quấy nhiễu, chịu nhiều thống khổ.”
Rõ ràng là người dân ở cái thôn nhỏ này không giàu có gì, nhưng thấy được quân đội của Ai Cập cũng không có vẻ mặt vui mừng như Bubka hi vọng. “Ai Cập cũng tốt, Syria cũng tốt. Hittite đã bóc lột hết của chúng ta, chúng ta cần lương thực. Nếu các ngươi thật là đến giúp chúng ta, xin mời cho chúng ta lương thực!”
Giữa bán đảo Tây Nại với thành thị Ai Cập có khoảng cách nhất định, nơi này dân chúng có thể nói là lâm vào tình trạng “Vô chính phủ”. Thêm việc Hittite đối với nơi này càng lúc càng quấy nhiễu, Tắc Đề đệ Nhất và Hittite trong lúc đó hàng năm tổ chức chiến tranh ở nơi này, tình trạng cuộc sống của dân chúng cùng với việc phát triển kinh tế bị ảnh hưởng nặng nề, vì thế bọn họ dần dần mất đi cái gọi là lòng tin vào vương quyền.
Bubka không cần nghĩ ngợi, khẳng khái để lại phần lớn lương thực. “Dù sao nơi đây cũng là quốc thổ của Ai Cập chúng ta, không thể bỏ mặc, tiếp tục đi về phía trước truy đuổi! Bọn họ có cuộc sống như hôm nay đều là do Hittite ban tặng! Chúng ta nhất định phải khiến cho những người đó đem lòng biết ơn chúng ta!"
Có lẽ bị lãnh đạo bởi một vị tướng quân tuổi còn quá trẻ, lại ảnh hưởng quá nhiều lòng chính nghĩa, ước chừng gần ngàn người của tiền trạm bộ đội không ai lên tiếng phản đối, bọn họ tiếp tục lên đường xâm nhập bán đảo của Tây Nại. Trên đường đi lại gặp mấy thôn nhỏ ở Tây Lạc, tình trạng mười phần đều giống hệt ở thôn kia.
Dân chúng ở đây không thèm để ý quyền lực đang nằm trong tay ai, bọn họ chỉ để ý đến lương thực, lương thực, lương thực!
Dần dần, mười phần nhuệ khí của binh lính bắt đầu bị dao động mạnh. Lương thảo càng ngày càng ít đi, nhưng thủy chung quân địch thì vẫn không thấy bóng dáng đâu cả. Hay là…… Cứ tiếp tục xâm nhập như vậy phải chăng là quyết định không chính xác, cảm xúc hoài nghi trong lòng càng ngày càng thêm nghiêm trọng.
“Đại nhân, tiền phương cách đây không xa chính là lãnh thổ Syria ……. Chúng ta có nên tiếp tục đi tới không?” Lúc này tiền bộ binh lính trở về báo cáo, trong giọng nói rõ ràng là đã xuất hiện ý nghĩ rút lui. Cho dù là Bubka, cũng đã có thể cảm thấy trong quân hình như đã xuất hiện tâm trạng bất an.
Lui về phía sau? Lui binh lại chờ đợi đoàn quân của ca ca đến tiếp viện? hẳn là như vậy đi. Nhưng mà nếu như vậy, Bubka này vĩnh viễn đều chỉ có thể là “Mạnh Đồ Tư đệ đệ”, hắn không nghĩ mình chỉ là đệ đệ người nào đó! Hắn hi vọng chính mình có thể tự kiến công lập nghiệp, tự mình lãnh binh dành được thắng lợi, đạt được tín trọng của Pharaong! Chỉ có ngày đó, Bubka hắn mới được xem là một nam tử hán, mới có thể có tư cách đứng ở trước mặt người kia, nói cho người kia……
Bubka nội tâm đã trải qua sự giao chiến kịch liệt, hắn cắn chặt răng, hỏi: “Lương thực của ta còn đủ duy trì mấy ngày nữa?”
“Căn cứ vào tình trạng khó khăn hiện giờ, khả năng chỉ còn đủ cung cấp cho toàn quân ăn cơm trong hai ngày.”
Tiến vào lãnh thổ Syria thì sẽ có lương thực, thậm chí thích thì đoạt lấy. Bukka hạ lệnh: "Tiến vào Syria!"
Quân đội vừa bước vào lãnh thổ Syria thì lập tức đã nghe tiếng bước chân rầm rầm. Lúc trước tìm không thấy một bóng địch nhân nào, giờ lại xông ra ào ào giống như sau cơn mưa mùa xuân, măng thi nhau mọc lên vậy.
“Đại nhân, phát hiện quân đội Hittite”.
“Đại nhân, quân đội Hittite đang hướng tới vây quanh chúng ta”
“Đại nhân, quân đội Hittite số lượng vượt quá so với tưởng tượng chúng ta! Thỉnh ngài mau chóng quyết định nên lui binh hay không!”
“Đại…đại nhân, cờ đen đỏ tía, trong binh lính xuất hiện cờ đen đỏ tía!”
Cờ này mang ý nghĩa thắng lợi tuyệt đối, tượng trưng cho Hittite vương quốc. Phàm là nơi nào có cờ đen đỏ tía xuất hiện, sẽ nói lên đệ nhất tướng quân Hittite, cũng là người được mệnh danh “sau lưng quân chủ”, Nhã Lý đang xuất hiện ở trong quân.
Bubka hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu, nhất thời lại không có biện pháp quyết định rốt cuộc bước tiếp theo nên tiến hành như thế nào, phá vòng vây? Tấn công? Trận hình hẳn là như thế nào, phương hướng hẳn là như thế nào? Những câu hỏi không ngừng vang lên trong đầu hắn, làm hắn có cảm giác đầu mình đang bị một mớ bông gòn nhét vào.
“Ta đã nghĩ quá nhiều, người đó hiển nhiên không có hành động chỉ huy ngu xuẩn như vậy, nhất định không có ‘nàng’ ở đây”. Một cái âm thanh lười biếng lại vài phần ngả ngớn xuất hiện ở phía trên cao, Bubka vừa nhấc đầu lên, liền trông thấy một gã thanh niên trẻ tuổi anh tuấn. Do đối phương ở hướng nghịch ánh sáng, nên Bubka không thấy rõ chi tiết gương mặt của hắn, chỉ biết là hắn dáng người cao gầy, mái tóc đen tuyền, đôi mắt hẹp dài.
“Xem ra là do ta quá hy vọng vào việc cô gái bé nhỏ kia sẽ cầm binh ra chiến trường”. Gã thanh niên hơi tự cười giễu, trong lòng Bubka hoảng hốt, cô gái bé nhỏ? Chẳng lẽ là nàng…… Không, không có khả năng, hắn làm sao có thể nhận ra nàng?
“Tuy nhiên, nếu nàng không ở đây, mặc kệ ngươi là ai, ngươi hẳn phải chết chắc rồi.”
Nhã Lý cười ác độc, hắn nhẹ nhàng giơ tay trái lên, cung tiến thủ toàn bộ đứng đúng vào vị trí, giương loại cung tên độc đáo của Hittite, tất cả đều hướng vào vị trí Bubka đang đứng.
“Ngại thật? Con người của ta trước giờ chỉ thích tốc chiến tốc thắng”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.