Chương trước
Chương sau
"Vậy thì theo ta bàn về vị trí tác chiến và tình trạng quân địch đi." Mạnh Tư Đồ tay trái nắm chặt dây cương, tay phải giữ Ngải Vi chặt chẽ trên lưng ngựa, bảo đảm an toàn cho hắn.
"Chúng ta bây giờ đang ở phía trên thành Thebes Ai Cập. Ngay sau đó, chúng ta sẽ đi thuyền dọc theo sông Nile đi khắp Ai Cập, đến thành Ni Di Ai. Tiếp đó, chúng ta theo Ni Di Ai Đông Hành qua Hồng Hải tới núi Tây Nại, kẻ địch đang chờ chúng ta ở bán đảo Tây Nại."
"Bubka bây giờ tới đâu rồi?"
"Tốc độ Bubka đại khái gấp đôi chúng ta, lại hành quân trước, nên sẽ tới Ni Di Ai rất nhanh." Mạnh Đồ Tư vừa đáp vừa thúc ngựa chạy nhanh hơn.
"Giống như cảnh hỗn loạn của núi Tây Nại lúc này, nhìn cũng quen rồi. Tuy là Hittite và Ai Cập cách nhau một nước Syria, nhưng thế lực Hittite những năm gần đây vô cùng mạnh. Từ trăm năm trước, quốc vương Tô Tí Nỗ Lý Ô Mã đã thống trị, đoạt ngôi quốc vương Thản Ni, bỏ đi một ông vua bù nhìn. Sau đó, Hittite thi hành rộng rãi nhiều chính sách, khiến khắp nơi giàu mạnh, không ngừng mở rộng thế lực xuống phía nam, biến Syria như thành con rối."
"Hẳn nào, một quốc gia tự nhiên tấn công một quốc gia khác là bất lợi vô cùng." Nguy hiểm nhất chính là đây, Ngải Vi thầm tính toán, nếu Syria phản chiến, trận này dễ như trở bàn tay. Ngay sau đó, nàng lại lắc đầu, nếu thật sự như vậy, chỉ sợ chiến tranh của hai bên càng nghiêm trọng, Hittite sẽ không bỏ qua cho Syria, Ai Cập lại càng không.
"Hittite là một dân tộc hiếu chiến." Mạnh Tư Đồ dừng một chút rồi nói: "Thân là quốc gia cường mạnh nhất phương Bắc, quốc vương Mục Ngõa Tháp Liz|Leith ở thủ đô Ha Đồ Sa dùng vô số nhân công biến khe núi ở giữa cao nguyên Thác Lợi Á vốn khô hạn trở thành một thành lũy kiên cố không thể phá vỡ. Nhưng là chỗ cao nguyên phương bắc, tuy là quân sự mạnh, lãnh thổ rộng lớn nhưng lại cằn cỗi, chẳng phì nhiêu được như Ai Cập ta."
"Vài năm gần đây, Hittite không ngừng sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn với các nước phụ thuộc xung quanh, cướp đoạt tiền tài,sức lao động, tài nguyên, hơn nữa bắt đầu gây nhiễu loạn quân sự xunh quanh Ai Cập để thăm dò mạnh yếu. Không cần nói cũng biết là Mục Ngõa Tháp Liz|Leith không kiềm chế được ham muốn với vùng đất này, bắt đầu rục rịch. Thêm nữa, vụ ám sát mấy ngày trước, hai bên tự hiểu, chiến tranh nhỏ nhưng quan trọng vô cùng."
"Cho nên cố ý phát động quân đoàn Dorset là vì tuyệt đối không thể để xảy ra hai từ "thất bại"."
" Nếu không sĩ khí, quốc uy sẽ suy giảm mạnh." Mạnh Đồ Tư gật gật đầu: "Không giống với chiến tranh biên giới bình thường ngày trước, lần này xuất binh vì Hittile dám bài bố ám sát vị tế ti đứng đầu Ai Cập. Các nước láng giềng đều nổi dã tâm như hổ rình mồi, chỉ đợi kẻ thua để làm thịt."
Ngải Vi cắn cắn ngón tay: "Ta đoán, nếu lần này chiến tranh quan trọng như vậy bên Hittite, chỉ sợ cái gã Mục Ngõa Tháp Liz tự mình chỉ huy, không ít nhất cũng là tướng quân bậc nhất xuất hiện."
Chàng thanh niên tóc hồng tỏ vẻ âm trầm: "Ngài nói rất đúng, lần này chỉ huy sau trận chiến, chỉ có thể là hắn... Ở cái đế quốc lý Hittite này, làm cho người khác kiêng kị không phải Mục Ngõa Tháp Liz mà là người kia, người ‘Sau lưng quân chủ’.”
Liên tục trong mười ngày, thủ đô Hà Đồ Sa của vương quốc Hittite mưa dầm không ngớt, phía bắc thành càng trở nên băng lãnh. Tin Ramses gặp chuyện này như cơn mưa lạnh giá không ngừng xông vào lỗ tai của mỗi người trong thành kia. Tuy rằng hai quốc gia cách xa nhau, nhưng cùng là cường quốc, nên cả hai đều phải thận trọng bước đi của đối phương.
Quốc vương, sao tự nhiên lại vậy?
Thân hình Mục Ngõa Tháp Liz không phải dạng cao lớn, mà lại còn hơi mập, nhưng đôi mắt màu rám nắng lại sáng đầy thần sắc. Lúc này trời mưa dầm rét lạnh, hắn đang ngồi cạnh chậu than, khoác áo choàng hồng, đội mũ da nâu ấm áp, hai tay hơ hơ trước ngọn lửa, miệng lầm bầm: "Làm sao mới tốt đây? Chả lẽ bắt đầu rồi? Phiền phức quá..."
Hắn vừa xoa tay vừa than thở. Đột nhiên người hầu giọng người hầu truyền đến: "Bệ hạ, Nhã Lý đại nhân đã trở về."
Trong nháy mắt, Mục Ngõa Tháp Liz ngây người ra, rất nhanh lại trở thành hưng phấn: "Nhanh, nhanh cho người đưa hắn tới gặp ta. Ta có chuyện quan trọng..."
"Bệ hạ, thần tự vào được." Một người đàn ông trẻ tuổi mang theo vẻ ngông cuồng bước vào phòng Mục Ngõa Tháp Liz. Hắn không quỳ xuống hành lễ như thần tử bình thường mà chỉ nghiêng mình cúi đầu trong giây lát. Mục Ngõa Tháp Liz vội vàng đứng dậy trước chậu than, nhiệt tình chào đón hắn.
"Nhã Lý, hoan nghênh trở về."
Nhã Lý hơi hơi gật đầu một cái, xem như đáp lễ: "Bệ hạ, chuyện Mục Mục Sát, thật đúng là "Xuất hồ ý liêu"."
Mặt Mục Ngõa Tháp Liz biến sắc trong chốc lát nhưng hồi phục lại dáng vẻ tươi cười rất nhanh: "Là chuyện ngoài ý muốn. Hắn nhất thời xúc động, làm như vậy là lẽ thường tình. Thật may ái khanh đã bình an trở về, tối nay ta sẽ thiết yến long trọng để chúc mừng."
Nhã Lý hơi mỉn cười, những nhón tay thon dài chậm dãi vân vê đôi mắt màu xanh đen, khóe miệng khẽ cong lên thản nhiên nói: "Không cần đâu bệ hạ, thần còn muốn qua Syria, quân đội Ai Cập sẽ tới bán đảo Tây Nại, chỉ sợ không trụ được vài ngày. Không đi quản nó làm sao được?"
"Đương nhiên là không thể rồi..." Mục Ngõa Tháp Liz buột miệng thốt ra, nhưng sau đó tự thấy lời nói của mình hơi quá, nói thêm: "Nhã Lý, ngươi mau dẫn binh tới bán đải Tây Nại trước, trợ giúp cho quân đội ở đó. Lần này chiến tranh trọng đại, chúng ta không được phép thất bại."
Đang nói nửa câu trước, nửa câu sau bị nuốt luôn vào trong bụng. Hắn thấy Nhã Lý lạnh như băng Thủy Lam đang nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn lên tiếng: "Bệ hạ, những chuyện này Nhã Lý đều biết. Người chỉ cần hạ lệnh Nhã Lý xuất binh, những chuyện sau, người không cần lo tới."
Mục Ngõa Tháp Liz xanh mặt, rồi sang đỏ, cuối cùng trở về trắng . Hắn nản lòng cúi đầu nói: "Vậy Nhã Lý, ngươi mang hai ngàn người ngựa đi thôi."
"Hai ngàn? Ai Cập lần này nhất định tất thắng mới trở về, chỉ sợ người đàn ông kia xuất một trong năm đại quân đoàn. Ngài chỉ đồng ý cho đi hai ngàn sao?" Nhã Lý tỏ vẻ khinh miệt, ánh mắt càng trở nên lạnh như băng.
"Chuyện này... Vậy... Bao nhiêu binh là đủ?"
"Năm ngàn là có thể. Ai Cập đại quân đông đảo." Nhã Lý nhẹ nhàng bâng quơ nói, không đợi Mục Ngõa Tháp Liz bác bỏ đã hơi cúi đầu hành lễ, vừa nói: "Như vậy thần xin cáo lui trước." vừa hướng tới cửa dảo bước.
Tới gần cửa Nhã Lý đột nhiên dừng lại, nói: "Đúng rồi bệ hạ, chuyện Mục Mục Sát, thần sẽ không truy cứu. Đừng có lần sau..."
Nói tới đây, hắn cố ý dừng lại.Mục Ngõa Tháp Liz vội vàng nói: "Đừng lo, ngươi là thần tử ta trọng dụng nhất. Lần này tuyệt đối là ngoài ý muốn, lần sau nhiệm vụ nhất định chú ý an toàn của ngươi."
Nhã Lý nhẹ nhàng cười hai tiếng: "Đa tạ bệ hạ. Độc dược đã trên người công chúa Khiết Như, cùng lắm vài ngày, sẽ bộc phát. Ngài thân là biểu huynh của nàng, thật là độc ác... Ha ha ha... Thuộc hạ cáo lui..."
Nhã Lý chậm dãi đi. Mục Ngõa Tháp Liz nhìn theo bóng hắn cho tới khi khuất dạng, sắc mặt trở nên dữ tợn: "Nếu không phải bây giờ cần dùng ngươi..." Hắn giận giữ than thở nửa câu, rồi nuốt gọn vào trong bụng, miệng lầm bầm không rõ cái gì rồi chậm dãi đi về phía chậu than tiếp tục chà xát hai tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.