"Tôi... thật sự không muốn cưỡi ngựa" Ngải Vi chăm chú nhìn con ngựa trước mặt, thoạt nhìn thì nó là một con ngựa tốt, có bộ lông màu đỏ, cô lạnh người chảy mồ hôi dọc theo hai má, cô xấu hổ cắn môi một cái nhìn Mạnh Đồ Tư với vẻ bất đắc dĩ.
"Như vậy có thể ra ngồi chiến xa đằng kia sao?" Mạnh Đồ Tư chỉ xa xa chiến xa. Ngải Vi vừa thấy, phẩy tay không đúng đâu, chiếc xe ngựa này phát ra một tiếng động lớn như vậy không thể làm giảm tiếng động được, phía trước còn có người đứng canh gác! Xe ngựa lớn thế này mà không có lò xo gì à! Nếu không có lò xo thì chẳng phải muốn mình ngồi xóc chết sao?.
Ngải Vi không nói, nhưng suy nghĩ của cô hiện rất rõ trên khuôn mặt. Mạnh Đồ Tư thấy vậy, không khỏi có ý muốn xin lỗi “Vì là quân đoàn của Dorset Seth, cần sự cơ động, cũng không thích hợp.
Ngải Vi nghe vậy vội vàng xua tay “Không phải vậy, tôi chỉ là… mà ngài không cần khách khí với tôi, ngài đồng ý đưa tôi ra chiến trận, tôi thấy thật hãnh diện. Tôi, tôi lập tức ra chiến xa, hoàng hôn sắp đến, chúng ta mau chóng xuất phát. Bubka đang chờ.” Nói xong cô hướng xa xa chiến xa lùi lại một cái, nhưng không cẩn thận, chân sau vấp phải cục đá rắn chắc, cô ngồi bệt xuống đất.
“Đau quá…” Ngải Vi chán nản gãi gãi đầu. Mạnh Đồ Tư nhìn bộ dạng của cô, thật làm anh dở khóc dở cười. Nhưng theo lễ nghi, vẫn phải tỏ ra nghiêm túc nhìn Ngải Vi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-pharaoh/1640145/chuong-38-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.