Chương trước
Chương sau
"Bubka! Ngươi thật ngu ngốc!"
Nghe thấy tiếng quát lớn, Nhã Lý ra hiệu cho cung thủ ngừng bắng. Ở trung tâm, Bubka đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Khi nghe được giọng nói quen thuộc kia, thân thể vốn dĩ cứng ngắc của hắn giờ đây lại xuất hiện chút sức sống. Không kịp suy nghĩ gì nữa, hắn đã hét lại:
“Ngải Vi! Cô mới là ngu ngốc! Chạy đến đây làm gì?”
Khi hắn quay đầu lại thì lập tức cùng Nhã Lý, binh lính Hittite và nhóm lính Ai Cập đang bị vây sợ đến mức sững sờ.
Hơn trăm con tuấn mã xếp thành hình một mũi tên lao thẳng về vòng vây Hittite. Trên lưng tuấn mã là binh lính quân đoàn Sethe mặc chiến giáp nhẹ làm từ da, tay cầm vũ khí, sĩ khí đang rất cao lao tới, bỏ lại sau lưng từng đợt bụi mù trời.
Người thiếu niên dẫn đầu có mái tóc ngắn màu đen, làn da trắng nõn, dưới ánh mặt trời đôi mắt gã lấp lánh màu xanh nước biển. Dáng người hắn nhỏ gầy nhưng khi cưỡi trên tuấn mã lại toát lên vẻ hiên ngang lạ thường. Lúc này tay phải hắn giơ cao một lá cờ màu đỏ tươi chỉ huy quân đội lao về phía Bubka. Nhìn từ xa, cờ xí của quân đoàn Dorset giống như màu đỏ của ánh nắng chiều tà đang dần che khuất tầm mắt.
Trong khoảnh khắc, một khoảng trời màu đỏ dùng khí thế chinh phục ngăn chặn mọi người lại.
Làm sao có thể...... Điều này sao có thể!
Đầu óc Bubka bắt đầu rối loạn.
Số quân này? Hay là anh trai thống lĩnh quân đoàn Dorset đã bắt kịp mình. Tuy rằng sự cơ động của bọn họ không phải bàn cãi, nhưng cũng không thể có tốc độ như vậy được. Còn có thổ dân? Nàng, nàng có phải là người cưỡi ngựa kia? Hơn nữa con ngựa nàng cưỡi chẳng phải là "Hắc băng" - con ngựa anh trai nàng yêu thích nhất hay sao?
Nhưng Bubka còn chưa suy nghĩ xong thì Ngải Vi cùng vài kỵ binh đã đi tới trước mặt hắn.
"Bubka, mau đứng dậy, chùng ta cùng phá vậy!" Ngải Vi cầm quân kỳ nói với Bubka khiến gã sửng sốt. "Làm gì vậy? Ngươi đứng lên trước đi, trên đường về ta sẽ kể cho ngươi nghe!"
“Không!” Bubka kiên quyết nói“Ta cùng bọn họ cùng nhau phá vây!”
Tình thế chiến trường bắt đầu nghịch chuyển. Vì chưa bao giờ gặp qua "kỵ binh" nên binh lính Hittie bắt đầu rối loạn. Vòng vây vững như tường sắt đã bắt đầu giãn ra. Bubka và thủ hạ nhắm phía lỗ hổng đã bị đội ngũ mũi tên Ai Cập phá hổng để lao ra. Dần dần, bọn họ cuối cùng cũng đã thoát ra được.
“Nefertari......”
Ở trên cao, Nhã Lý lẳng lặng quan sát tất cả, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười. Thật là một cô bé kỳ lạ, ngay từ lần đầu gặp gã đã cảm giác được như thế. Nhưng không dám nghĩ sẽ có lúc thấy cô ta trực tiếp cưỡi ngựa chạy thẳng đến chiến trường đánh giặc như vậy. Đây là một trận chiến nhỏ, thắng bại cũng chẳng thêm bớt được gì. Tuy nhiên một phần thêm vào khiến cuộc chiến này trở nên khác biệt là vì sự xuất hiện của Nefertari.
"Nhã Lý đại nhân! Người Ai Cập sẽ đột phá vòng vây, ngài có muốn truy kích hay không?" Phó tướng bên cạnh Nhã Lý cẩn thận hỏi. Cục diện thành ra thế này, tâm trạng tướng quân không rõ tốt xấu thế nào, vẫn nên cẩn thận một chút.
Ai ngờ Nhã Lý lại khoát tay áo "Để bọn họ đi thôi, không thấy cờ xí đỏ tươi ở cách đó không xa sao? Có lẽ quân đoàn Sethe cũng đã đến. Ta chưa muốn đối diện sớm như vậy để nảy sinh xung đột hoàn toàn với Ai Cập. Biết thực lực của họ một chút là được rồi!"
"Tướng quân! Xin cho thuộc hạ dẫn binh đi trước!" Một giọng nói thô lỗ vang lên: "Thuộc hạ cho rằng đây là trò mê hoặc của kẻ địch. Lần đầu xuất chinh, thuộc hạ hy vọng sẽ mang lại thắng lợi cho tướng quân!"
Ánh mắt Nhã Lý hiện lên nét không vui, hắn quay đầu nhìn về phía người vừa nói, quản nhiên là tên đội trưởng to con, tên là gì thì Nhã Lý không nhớ. Loại hành vi tranh công này khiến Nhã Lý âm thầm đánh dấu đen cho tên này. Tuy nhiên, hắn ngay lập tức thu lại cảm xúc trong ánh mắt, nhẹ nhàng nói: "Như vậy thì ngươi dẫn binh đi đi. Cho ngươi một ngàn quân. Không được đuổi xa, nếu không đến cuối cùng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước!"
“Dạ! Cám ơn tướng quân “.Tiếng tạ ơn của người đàn ông vang lên như sấm nổ, gã quay người lui xuống. Phó tướng lo lắng nhìn tướng quân. Người này nghĩ cái gì, đi theo hắn năm năm cho tới bây giờ vẫn không hiểu được hắn.
Nhã Lý tươi cười, hắn đứng trên trạm gác của quân đoàn Dorset, nhìn Ngải Vi đang cưỡi ngựa chiến bỏ chạy phía xa xa. Khắp cả Vương Quốc Hittite và Ai Cập, cũng không thể nào tìm được cô gái nào thú vị như nàng ấy, nếu có thể giữ nàng giữ bên cạnh mình thì nhất định sẽ vui vẻ cười không ngừng. Nhưng nàng lại là Vương Phi của Ai Cập, cứ như vậy, chỉ sợ phiền toái không ít.
“Tướng quân”
Có lẽ lúc này hắn hơi lo lắng một chút, kế tiếp phải làm sao để có thể đem nàng về bên mình
Chậc, nhưng vì vậy mà gây ra tranh cãi với nước khác, hẳn là không tốt.
“Tướng quân!” Phó tướng đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt tươi cười bí hiểm khó lường của hắn, rốt cục cũng không nhịn được nghi hoặc trong lòng,
cố lấy dũng khí lớn tiếng cắt ngang suy nghĩ của Nhã Lý “Tướng quân nếu cho Từ Đều Thất mang quân đuổi theo nhất định bị Ai Cập tiêu diệt, làm sao bây giờ?”
Tư Đều Thất? Phó tướng nhắc cái tên này? Nhã Lý mất hai giây phản ứng , sau đó khoát tay,”Chỉ cần hắn nghe lời, sẽ không bị tiêu diệt.”
Phó tướng vẻ mặt khó hiểu, Nhã Lý cũng lười giải thích cho hắn.”Lần này chiến tranh, chính là từ hai bên, nói đúng hơn là ngươi chết ta sống, mất nhiều hơn được.
Ta hiện tại chỉ hi vọng Tư Đồ Chất có thể ngoan ngoãn nghe lời ta, đừng để ta mất mặt, bằng không…..”
Nhã Lý khẽ mỉm cười, bằng không ta đưa tính mạng tên thủ hạ ngu dốt cho ngươi làm lễ vật, Nefertari.
--“Ngãi Vi, vì sao! Nếu quân Dorset đều ở trong này, chúng ta vì sao không đánh trả, giết sạch bọn chúng ?!” Bubka cưỡi con ngựa mà một gã binh lính tặng cho hắn, theo Ngải Vi rút lui về phía cờ chiến đỏ như biển lửa kia. Còn lại binh lính chạy bộ theo sau, đội ngũ rất chỉnh tề và trật tự.
“Ngươi thật ngu ngốc!” Ngải Vi bĩu môi mắng một câu,”Ngươi tưởng lửa đỏ cờ xí kia là quân đoàn Dorset sao? Làm sao có thể trốn nhanh như vậy”
Bubka vừa muốn phản bác, nói đến miệng giống như bị chặn lại phát không ra tiếng. Càng đến gần biển lửa đỏ kia, chân tướng mọi việc cũng dần phơi bày trước mắt quân Dorset cắm cờ nhỏ ở trên mặt, trên thực tế, không hề có nhiều quân đến tiếp ứng như tưởng tượng.
“Chính xác là như vậy……”
“Đương nhiên là như thế này,” Ngải Vi lau giọt mồ hôi trên trán trắng nõn.” Ta mượn toàn bộ linh kéo xe ngựa của anh ngươi đến. Chỉ có như vậy mới có thể tìm được ngươi!Nghe Mạnh Tư Đồ nói, ta đã đoán được ngươi đại khái hiểu vấn đề, nhưng lại không biết Hittite mai phục bao nhiều người, đành phải cắm cờ chiến ở đây. Là cờ nhưng không có binh lính!
Nói đến đây, Bubka đột nhiên đi chậm lại
“Sao vậy? Chạy nhanh chút! Ta cảm thấy người Hittite nhất định đuổi theo, sau đó thắng bại thế nào, còn phải xem ai chạy nhanh hơn
“Ngải Vi, lúc này, lại là ngươi cứu ta….” Chàng trai thanh niên tóc hồng đột nhiên chán nản gục đầu xuống, thì thào nói một câu như vậy
“Không có thời gian cho ngươi cảm khái! Tuy rằng ngươi không giỏi bằng ta, nhưng sau này đến một ngày nào đó sức mạnh tay chân của ngươi sẽ giúp được ta,” Ngải Vi nói xong lo lắng, tuy rằng không rõ ràng lắm nói như vậy là vừa an ủi nhưng vừa đả kích, nhưng hiện tại mỗi giây đều rất quý báu, không chấp nhận được suy nghĩ trước đó của hắn .”Ngu ngốc! Nhanh chút đi nào!”
Ngải Vi dùng lực kéo Bubka một chút, cánh tay trắng nõn lộ ra từ trong tay áo rộng thùng thình , bên trên ẩn hiện lộ ra vết thương xanh tím dữ tợn.”Ngãi Vi, này!” Bubka tập trung chu ý đến vết thương xấu xí trên cánh tay, ánh mắt xanh biếc chợt hiện lên vài tia phức tạp.”Sao lại thế này”
“Nếu như ngươi không đi, ta sẽ biến mặt ngươi giống như thế này” Ngải Vi tóm Bubka, dùng sức kéo về phía trước.” Chân tay ta không có khỏe giống ngươi, học cưỡi ngựa không hề dễ dàng đâu
Hóa ra là như vậy.
“Bubka! Nếu ngươi không đi ta sẽ đánh ngươi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.