Ngày thứ hai, A Nghiên bị tiếng tích tích đánh thức, mien man không ngừng, giọt giọt tí tách, liên tục vang bên tai.
Nàng khó chịu, muốn tiếp tục ngủ, nhưng thanh âm kia mặc dù không lớn, cứ đứt quãng truyền vào trong tai như vậy.
Không có biện pháp, nàng đành phải mở mắt.
Đập vào mắt là màn tơ vàng ngọc trắng, phía trên có móc đồng kéo lên,chung quanh hết thảy đều yên tĩnh, trừ bỏ tiếng hít thở đều đều rất nhỏbên tai, cùng với tiếng mưa rơi liên miên không dứt bên ngoài.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, lại nhìn nam nhân vẫn ngủ bên cạnh.
Lúc ngủ say hắn vẫn thật tuấn mỹ, chỉ thiếu đi khí thế sắc bén cao ngạo ban ngày.
Hắn yên tĩnh nằm nghiêng, một lọn tóc đen lòa xòa trên má buông xuống,che khuất nửa khuôn mặt trắng như ngọc, góc cạnh rõ ràng. lông mi thondài, che đôi mắt mị hoặc nhân tâm, rủ bóng xuống gò má góc cạnh rõ ràng.
A Nghiên tính toán ngồi dậy, ai biết vừa động như vậy, lại phát hiện tay mình vẫn bị hắn nắm chặt như cũ.
Đây là đã nắm cả đêm... A Nghiên thực bất đắc dĩ nhíu mày.
Làm một đầu bếp nữ, nàng cần dậy, đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn a. Bằng không đến lúc hắn tỉnh, đói bụng, không có gì ăn lại chỉ trích nàng?
Đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Mạnh Hán: “A Nghiên cô nương?”
A Nghiên sợ đánh thức người đang ngủ, hạ giọng nói: “Ta tỉnh rồi, gia nhà ngươi còn chưa tỉnh.”
Bên ngoài Mạnh Hán trầm mặc một chút, còn thấp giọng “Khụ”: “A Nghiêncô nương, ngươi, ngươi tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511571/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.