Thanh âm hơi say lại ủy khuất nỉ non, thật sự giống như mèo con, chó con bị bỏ rơi.
trong đầu A Nghiên dường như có một trận sấm chớp ầm ầm vang lên, kéo dài không dứt.
Mẫu hậu?
mẫu hậu của hắn?
Hắn coi nàng là mẫu hậu?
Nếu hắn là con trai của mình, nàng nhất định không chút do dự vừa sinhhắn ra liền trực tiếp bóp chết trong thùng nước tiểu, đâu để đến mức hắn bây giờ ở trong này ỷ mạnh hiếp yếu?!
A Nghiên nghẹn một cỗ khí, hai cái tay ôm đầu hắn, dùng sức lôi lôi kéo kéo, định kéo đầu hắn ra khỏi ngực mình.
”Phách” một tiếng, đã thành công.
Tiêu Đạc say như chết thế nhưng bỗng chốc bị nàng hất ngã.
Hắn say thật a, nam nhân ngày thường yêu sạch sẽ như vậy, lúc này ngã trên mặt đất, vẫn mơ mơ màng màng gọi mẫu hậu.
Lúc này Mạnh Hán hình như phát hiện cái gì, đi đến ngoài cửa, nghi hoặc hỏi: “A Nghiên cô nương, vừa phát sinh chuyện gì?”
”Không có việc gì, không có việc gì!”A Nghiên lắc đầu lại xua tay.
”Ta giống như nghe có động tĩnh gì?”
”Không có, ta vừa không cẩn thận làm rơi gối đầu xuống đất.”A Nghiên vội vàng tìm ra một cái lý do sứt sẹo, cuối cùng đuổi được Mạnh Hán đi.
Một lần nữa đóng cửa lại, A Nghiên đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, hai tay chống má, lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn nam nhân đó.
Hắn hiển nhiên còn trong ác mộng, mi tâm thống khổ giãy dụa, trên trán thậm chí toát ra một chút mồ hôi.
”Không cần, không cần...” Hắn thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511570/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.