Chuyện này coi như là thần không biết quỷ không hay. 
A Nghiên rón ra rón rén trở lại nhà mình, còn cẩn thận khóa cửa chính. 
Ai biết vừa quay đầu lại, đã thấy đệ đệ Cố Mặc nhà mình đang đứng trước cửa đâu. 
Nàng hơi sợ, nghĩ rằng bị Cố Mặc thấy? 
Ai biết Cố Mặc lại ngáp một cái: “Tỷ, ta khát nước, trong phòng bếp thế nào cả nước cũng không có.” 
A Nghiên nhẹ nhàng thở ra, vội nói: “Đều là hôm nay vị Cửu gia kia, vìnấu cơm cho hắn, thật sự là gặp kiếp, trong nhà tất cả đều dùng hết.” 
Cố Mặc tiếp tục ngáp: “Kia sáng mai ta đi nấu nước.” 
Nhất thời Cố Mặc trở về ngủ, A Nghiên cũng nhanh về buồng nằm xuống, nằm xuống rồi, bắt đầu nhớ lại hết thảy hôm nay. 
Không biết tại sao nhớ tới Tiêu Đạc, bộ dáng hắn tự tay nhéo nhéo gò mámình, hắn nói mình càng xấu, ngôn ngữ khắc nghiệt như vậy, bất quá độngtác trên tay kỳ thật mềm nhẹ, A Nghiên cũng có thể cảm nhận được. 
một đôi tay mát lạnh, dường như không có độ ấm, cứ như vậy nhéo nhéo gò má mình. 
bộ dáng hắn nói đói bụng, giống như một đứa nhỏ đói bụng lắm, dùng cặpcon ngươi đen vô tội kia nhìn ngươi, khiến ngươi hận không thể chạynhanh đi làm đồ ăn cho hắn. 
Quả nhiên là phòng cháy, phòng cướp, phòng Tiêu Đạc. 
Có thể phòng bộ dáng hắn hung thần ác sát, bộ dáng hắn lạnh lùng tànnhẫn, nhưng lại bất ngờ không kịp phòng bị hắn lại là bộ dáng ấu trĩnày, có chút khó phòng. 
Ngẫm lại kinh nghiệm huyết lệ đã qua, dù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511567/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.