Gặp lại Tiêu Đạc, A Nghiên thế nhưng có cảm giác dường như đã mấy đời.
Lúc trước nàng đối mặt với Tiêu Đạc là hoảng sợ và trốn tránh, muốn đốiphó Tiêu Đạc, lại không thể nào xuống tay, hiện tại về nhà một chuyến,tâm nàng nhưng đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Tiêu Đạc người như vậy, mệnh cách đế vương, có được quyền lực cao nhất,còn có thể tâm ngoan thủ lạt, giết người như ma, cuối cùng trực tiếphoặc gián tiếp đoạt tính mạng mình.
Mình nay không thể cùng hắn cứng đối cứng, chỉ có thể đi một bước xemmột bước. Huống chi, còn phải lo lắng đến phụ mẫu, huynh đệ, không thểbị mình liên lụy.
địa phương nguy hiểm nhất, có lẽ thật sự là an toàn nhất.
A Nghiên quyết định án binh bất động.
Đang nghĩ, Tiêu Đạc đã vào phòng.
Thân thể cao ngất anh tuấn mặc một thân áo choàng tơ vàng màu đen huyền, một đường đi tới, áo choàng như sóng nước, tóc đen lung tung phiêu đãng trên vai. Tới gần, A Nghiên mới phát hiện, mặt mày hắn có vài phần mỏimệt, trong mắt thậm chí mang theo một chút tơ máu.
Lập tức không khỏi hơi giật mình: “Gia, ngài đây là như thế nào?”
Tiêu Đạc mày đẹp hơi hơi nhíu lại, con ngươi sâu thẳm cứ như vậy nhìn A Nghiên.
A Nghiên càng buồn bực: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”
Tiêu Đạc nhấp môi dưới, khẽ nhíu mày, không vui nói: “điểm tâm ngươi làm, đã ăn hết.”
A?
A Nghiên nhịn không được cười ra: “Đều bị ngươi ăn sạch a!”
Tiêu Đạc nhìn A Nghiên khuôn mặt cười tươi đẹp, càng không vui: “Ta đói bụng.”
Lúc hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511568/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.