Biệt viện của Dư Tuyết mẹ Lâm Thiên Tú không có lớn bằng nơi ở của Lý Tần Mai và Liễu Mật. Tuy ban đầu có tráng lệ, nhưng từ khi bị Lâm Kính Thiên ghét bỏ, ở đây không còn tráng lệ mà trở nên có chút u ám, không được tu sửa, nên theo năm tháng cũng cũ đi, tường còn bị vài ba chỗ tróc sơn, đổ mốc. 
Lục Quân Hạo ở bên ngoài còn chưa có vào đến cửa, hắn chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài đã nhíu mày, Lâm Thiên Tú thì chẳng lấy làm kinh ngạc, bởi vì cậu sớm đã quen thuộc nơi này rồi. Chân vừa chạm vào cửa liền vui sướng mà gọi lớn, “Mẹ ơi!” 
Bên trong phòng chính, người hầu của Dư Tuyết là dì Lan và em gái cậu là Lâm Thiên Tâm vừa nhìn thấy cậu, đã vội vàng bước nhanh ra, nhưng là vừa thấy bóng dáng Lục Quân Hạo phía sau Lâm Thiên Tú, cả hai bất giác đều không hẹn mà dừng chân lại, biểu cảm hơi có chút sợ hãi, chậm chạp mà nhìn Lâm Thiên Tú, chẳng biết nên xưng hô thế nào cho phải. 
Lâm Thiên Tú nhìn dì Lan, biết tính tình của bà vốn nhát gan, trước giờ không có đổi, nên cậu cũng không hỏi dài dòng, chỉ nói: “Dì Lan, mẹ tôi đâu? Tôi đưa Lục Quân Hạo gặp mẹ.” 
Đúng lúc này, trong phòng chợt truyền đến một thanh âm khàn khàn, pha lẫn chút yếu ớt. “Tú Tú à!” Theo sau đó là một dáng người từ trong phòng ngủ đi ra, là một người phụ nữ hơi nhỏ gầy, tuổi trạc tứ tuần, bà mặc trên người chiếc váy xuông màu vàng nhạt, tóc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-tron-doi/906672/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.