Lúc Lâm Kính Thiên cùng đám người hầu mang Lâm Kính Tập đi rồi, chỉ còn lại Lục Quân Hạo và Lâm Thiên Tú.
Lục Quân Hạo nhìn Lâm Thiên Tú, trong lòng có chút thương tiếc, hắn nói: “Sao em khờ thế, nếu muốn báo thù, còn rất nhiều cách, giết nhanh đánh nhanh như vậy, thì quá dễ dàng cho hắn rồi.”
Hắn bất giác xoa xoa khuôn mặt của cậu lại nói: “Em vội vàng như vậy, khéo lại chịu tội thay cho kẻ khác.”
Hai người đi về phía trước, Lục Quân Hạo lại nói: “Muốn trút giận có rất nhiều cách, em có muốn tôi dạy em không. Một tên liền trúng hai nhạn?”
Lâm Thiên Tú ngước mắt đỏ hoe nhìn hắn, Cậu chẳng qua đang cố gắng kìm nén lại bản thân, không muốn để hắn thấy bộ dạng này của cậu.
Lục Quân Hạo thở dài, chợt kéo cậu vào lòng ngực rắn chắc của hắn, giọng ôn nhu: “Em muốn khóc thì khóc, đừng nén lại làm gì?”
“Hức hức…” Thanh âm nức nở của Lâm Thiên Tú vang lên rất khẽ trong ngực Lục Quân Hạo, nước mắt thấm ướt áo hắn, hắn vỗ lưng cậu, động tác cực kỳ ôn nhu dịu dàng.
Khóc hồi lâu, Lâm Thiên Tú giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn anh.”
“Đừng nói cảm ơn với tôi làm gì.” Lục Quân Hạo ôm cậu càng chặt, không vui nói, “Khách sáo với tôi làm gì chứ?”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, thấy mặt mũi Lâm Thiên Tú chật vật đến khó nhìn, Lục Quân Hạo hỏi: “Em có muốn về nhà không?”
“Không, tôi đi thăm mẹ đã.” Lâm Thiên Tú lắc đầu nói.
Hai người từ lối rẽ đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-tron-doi/906671/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.