Nhìn con trai thật sự đã có vài phần trầm ổn, Dư Tuyết cười cười: “Tú Tú, con không cần lo lắng vậy. Sức khoẻ của mẹ, mẹ đương nhiên biết. Cũng đã là bệnh lâu năm rồi, có đổi bác sĩ khác cũng không có khả quan.”
Bà vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, lại nói: “Mẹ thì không có sao cả, chỉ cần con và Thiên Tâm an bề gia thất là tốt rồi. Mẹ dù thế nào cũng sẽ chịu được cho đến khi hôn sự của em con diễn ra đã chứ.”
Lâm Thiên Tâm đang ngồi bên cạnh mẹ mình, nghe bà nói vậy, cô bất giác đỏ mặt xấu hổ gọi bà, “Mẹ à..” Cô trước giờ cũng chỉ có thể ở trước mặt mẹ và anh trai của mình thì mới có một hai phần nữ tính.
Lâm Thiên Tú bất giác siết chặt nắm tay, đôi mắt đầy trầm tĩnh mà nhìn đến cô em gái của cậu, “Ngày cưới đã định rồi hả mẹ? Sao lại nhanh như vậy, con bé mới có hơn 17?” Em gái cậu vừa mới trưởng thành, thiếu nữ cúi đầu thẹn thùng, tuy cô hơi yếu đuối, nhưng lại trong sáng phấn nộ như một đoá sen trắng, chẳng giống như kiếp trước mà cậu gặp lại, một dạng héo úa như phù dung về đêm.
“Là cuối tháng này.” Dư Tuyết vừa cười vừa trìu mến mà vuốt mái tóc đen dài của Lâm Thiên Tâm. Rồi lại có chút không nỡ mà nói: “Mẹ định mở lời với ba con, rằng hãy để Thiên Tâm đủ 18, nhưng bên nhà họ Chu bên kia nóng lòng, còn nói cuối tháng này là ngày tốt, ngay cả bà nội con và ba con,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-tron-doi/906673/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.