Đó là tiếng khóc phi thường thê thảm, người khóc hiển nhiên đã muốn không thèm để ý bất kể hình tượng thế nào.
“Ô oa. . . . . . Hắn ta thật quá đáng, em mặc kệ . . . . . . Em mặc kệđấy. . . . . . A bà đây mặc kệ . . . . . . Ô ô. . . . . . Hắn đi chếtđi . . . . . .” Hà Phi sụp đổ. “Oa. . . . . . Tức chết mất . . . . . .”
Đồng nghiệp phòng kế hoạch ngây ra như phỗng, chỉ thấy Ôn Hà Phi bị trưởngphòng đặt tại chỗ ngồi gào khóc, nước mắt đầm đìa một thân trưởng phòng.
Đồng sự vốn ghen tị Hà Phi được tiếp lấy vụ Hán Quần lúc này không thể không thông cảm với Hà Phi, đều giúp trưởng phòng đưa khăn giấy an ủi nàng.
“Được rồi, làm gì mà xúc động như vậy?”
Hà Phi thu dọn lấy đồ dùng vứt vào hộp giấy, vẫn tiếp tục khóc. “Em từ chức, em không làm nữa. . . . . .”
“Giám đốc thật quá nghiêm khắc. Làm sao có thể đối xử với Hà Phi như vậy, thật vô tình nha!”
Hà Phi giật lấy khăn giấy chùi nước mũi, nghẹn ngào thút thít, rất đáng thương. “Ô ô. . . . . . Em không làm nữa . . . . . .”
Nhân Nhân nghe thấy khóe mắt giật giật, đột nhiên ném đi hộp giấy, chân đạplên ghế, xách lên lỗ tai Hà Phi gào rống: “Ngu ngốc! Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!” Thập phần uy lực, trong thoáng chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-den-tan-troi/2125040/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.