“Em không hiểu, em thật sự không hiểu.” Nhân Nhân đối với Lương Chấn Y lắc đầu nói.
Bọn họ đại biểu cho V. J tham dự tài chính và kinh tế tiệc rượu ở kháchsạn. Nhân Nhân nghĩ mãi mà không rõ, hỏi Lương Chấn Y đứng bên cạnh. “Em vẫn nghĩ là anh thích Hà Phi, là em ảo giác sao? Anh làm sao có thể tàn nhẫn với cô ấy như vậy. Anh có biết cô ấy cả buổi chiều khóc thương tâm đến thế nào không?”
Lương Chấn Y không yên lòng nghe, nàng khócsao? Đôi mắt sâu thẳm của hắn hiện lên một thoáng u buồn. Hắn nói khẽvới Úy Nhân Nhân: “Em rất thiên vị Ôn Hà Phi.”
“Anh thì khôngchắc?” Nhân Nhân không phủ nhận. Nàng quả thật là thích Hà Phi, Hà Phiđôi khi có chút ngốc, phản ứng không đủ linh hoạt, vô tâm lại liều lĩnh, thường chọc cho nàng vừa tức vừa buồn cười; nhưng nàng vẫn coi trọng Hà Phi, vẫn cho rằng cô nhóc kia đủ cố gắng, tương lai khẳng định có triển vọng, chỉ cần sửa lại tính tình là tốt rồi.
Lương Chấn Y đem lyrượu không giao cho nhân viên phục vụ, không chút để ý nói: “Hà Phi cònquá non. Cô ấy có tài hoa, nhưng không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế. Em rõ ràng thiên vị cô ấy đã muốn rước lấy không ít lời ghen tị saulưng. Hôm nay nếu anh dễ dàng tha thứ cho lỗi của cô ấy, tương lai, bấtluận cô ấy biểu hiện có xuất sắc đến đâu, sau lưng đều sẽ bị người tanói được rất khó nghe, bất luận cô ấy cố gắng thế nào đi chăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-den-tan-troi/2125041/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.