– Mộc Nhai, ngươi đã từng thấy qua Ly Lạc cười rồi sao?
Tiễn Ly Nhất Mộc đi, bầu không khí thanh tĩnh này mà hai người khó được. Tâm tình của Mộc Nhai bỗng tốt lên, liền tìm người đến xướng tiểu khúc nhi, cô nương kia xướng không tồi. Bất quá, tâm tư của Ly Hận Thiên cũng không ở chỗ này, mạnh mẽ kéo Mộc Nhai từ trong giai điệu mỹ diệu này hồi thần về.
Ly Hận Thiên giương đầu đến liền hỏi,
– Hoặc là, có từng làm ra biểu tình khác với hiện tại hay không hả.
– Ân?
Phản ứng của Mộc Nhai có chút chậm. Bất quá, sau khi nghe rõ câu hỏi của nam nhân, thật đúng là ở trong đầu mà nghiêm túc suy nghĩ một phen, sau đó lắc đầu,
– Hình như là, không có.
Trước kia, hắn vốn chưa từng chú ý qua, đến sau đó, Ly Lạc đều vẫn luôn bày ra khuôn mặt người chết cũng đã không biết bao nhiêu năm rồi đi.
Đừng nói là cười, giống như là, cả đến nhíu mày cũng đều hoàn toàn chưa hề có đi.
Mọi cảm xúc hỉ, nộ, ai, nhạc của Ly Lạc đều là để ở trong lòng, khuôn mặt kia, chỉ là một thứ để bài trí đi.
Ly Hận Thiên như là suy tư gì đó, chỉ “ừ” một tiếng, liền không truy vấn tiếp nữa, Mộc Nhai lại tiếp tục nghe tiểu khúc nhi của hắn, mà Ly Hận Thiên lại tiếp tục tự đắm chìm trong thế giới của chính mình…
……
Ly Hận Thiên không ngủ được, nửa đêm bò dậy, màn giường bị lay động. Không gian ở bên trong giường cơ hồ như không có chút ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636292/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.