Khâm Mặc trở về vào ngày hai mươi tháng chạp. Văn Diệu về sớm hơn hắn một chút. Người thì xử lí xong mọi công việc quan trọng ở một chỗ liền trở về. Người thì vừa lên đường trở về, vừa ở một bên tranh thủ ở trên đường xử lý hết các công việc. Không có vì cái gì khác, chỉ là mong chờ nhanh chóng trở về được ăn một bữa cơm đoàn viên, có thể ở cùng nam nhân trải qua đêm trừ tịch, có thêm chút thời gian bồi cùng y.
Ngày trước, cái nhìn của bọn hắn đối với cái ngày Tết này thực đạm mạc. Lễ hội vui mừng náo nhiệt này, vốn không liên quan gì đến bọn hắn cả. Nhưng, hiện tại, trong văn thừa phủ này, vốn đang có người đang đợi bọn hắn trở về. Bọn hắn đã bôn ba nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã có được hi vọng, đến cuối cùng cũng đã có được một gia đình.
Đối với chuyện lần trước Vô Huyên hợp mưu với Khâm Mặc, Ly Hận Thiên đã sớm quên mất rồi đi. Hiện giờ, y vừa nhìn thấy Khâm Mặc đã trở về, chỉ còn lại mỗi sự cao hứng mà thôi.
Khâm Mặc mang theo một đống đồ vật này nọ trở về. Ly Hận Thiên nhìn thấy hắn là dùng xe ngựa vận chuyển trở về. Y thuận miệng hỏi một câu. Khâm Mặc liền nói ra một đống tên, bởi tốc độ nói chuyện của Khâm Mặc quá nhanh. Ly Hận Thiên thật là không có cách nào ghi nhớ lại những cái tên đó ở trong đầu, để liên tưởng đến đồ vật có tên kia, cho nên y dứt khoát kêu hắn ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636293/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.