Ly Hận Thiên không cách nào hình dung cảm giác của bản thân mình giờ phút này. Máu cả người như nghịch lưu, gió lạnh bắt đầu vi vu thổi từng cơn ở trên lưng, theo bản năng thân thể y muốn chạy trốn. Nhưng mà đôi chân y lại cứng ngắc bị định trụ ở một chỗ vậy, như là bị chú thuật làm định thân vậy, bắt buộc y phải đối diện với hình ảnh kia khiến cho trái tim của y ngừng đập…
Người đang từ ở trên cầu thang lầu thượng đi xuống đây, không phải kẻ nào khác, mà đó chính là Khâm Mặc.
Nhìn thấy hắn còn sống, bình yên vô sự, cảm giác như là được sống sót sau tai nạn thảm khốc vậy, Ly Hận Thiên nhẹ nhàng thở ra. hưng này mà một hơi khẩu khí này chưa kịp phun ra hết, đã bị hình ảnh vừa nhìn tiếp theo, đã hung hăng bị đánh gãy …
Sắc mặt kia, còn không chưa kịp dịu lại, lại trở nên càng thêm khó coi.
Trên lưng của Khâm Mặc, đang đeo cái gì đó.
Một bàn tay xơ xác trắng bệch, gắt gao ôm lấy Khâm Mặc, chắn ở trước ngực của hắn, một đám tóc khô héo hỗn loạn thành một đoàn, còn có mấy nhúm le que, khoác lên trên vai của Khâm Mặc, mặt của cả hai, cơ hồ như dán lên ở cùng một chỗ…
Nam nhân xuyên qua đám tóc khô héo xấu xí kia nhìn thấy, ẩn hiện giữa mảng sáng tối, một sắc mặt đỏ như máu, môi hướng về phía y nở nụ cười âm trắc trắc…
Khâm Mặc cũng không có phát hiện sự tồn tại của thứ kia. Thứ kia cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636178/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.