Chết chắc rồi.
Bị nắm lấy đuôi buộc phải hiện nguyên hình rồi a…
Bên trong tay nải bằng vải của y, toàn bộ tất cả đều là đồ vật mà y trộm được từ nơi ở của Khâm Mặc mang theo.
Khi cùng chưởng quầy tbước vào hậu đường, Ly Hận Thiên nghĩ rằng, nếu gặp được biết ông chủ tiệm biết xem hàng, liền bán toàn bộ tay nãi này cho kẻ nọ, đổi bac vừa thu được thành ngân phiếu, cầm đi cũng thuận tiện hơn, cho nên y liền mang cả tay nãi vào đây, cũng không nghĩ là…
Thông minh bị thông minh hại a.
Lừa gạt đã không thành thì không nói tới, bây giờ còn khiến y tiếp tục đắc tội với vị gia nổi tiếng khó chịu này đây. Nếu chỉ có này một viên hạt châu, thì y sẽ tự mình múa may mồm mép mà giải vây. Có thể nói là bản thân y chỉ là thuận tiện cầm ra ngoài dạo chơi rồi về đặt lại chỗ cũ, nhưng mà bây giờ là bày ra một đống đồ này nọ, thì y cần phải làm sao để giải thích để được tha bổng đây…
Đôi tay này của y, cũng quá thuận tiện rồi a…
Liền tính là không có một chứng cứ nào nói y trộm đi, nhưng hoàn toàn cũng phải tìm ra một lí do thích hợp, khiến Khâm Mặc cũng phải tin a…
Khâm Mặc tiếp tục bắt lấy từng thứ trên bàn, cầm mỗi một món lên, nhìn thật cẩn thận, mỗi lần xem xong một món, miệng liền ‘hừ’ lạnh một tiếng. Lén liếc nhìn hai ngọn nhỏ ‘chứng cứ phạm tội’ đang ở trên bàn kia, Ly Hận Thiên đã có suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636169/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.