Ly Hận Thiên làm sao cũng không nghĩ tới, ở phía sau nội đường, người chờ y, sẽ lại là Khâm Mặc.
Loại trình độ khiếp sợ này, không thua gì khi vừa xốc lên khăn voan, nhìn thấy khuôn mặt của tân nương ở bên trong đã biến thành Phượng tỷ(*)…
Tuy rằng lấy Khâm Mặc mà đi so với Phượng tỷ, có chút không quá coi trọng hắn.
Vừa bước qua bậc cửa tiến vào, lúc này nụ cười đang treo trên mặt nam nhân liền đọng lại. May là y đang mang mặt nạ da người, bằng không sắc mặt y nhất định đã khó coi đến muốn chết rồi a…
Phản ứng đầu tiên của Ly Hận Thiên chính là Khâm Mặc tới nơi này để bắt y. Bất quá nhất thời suy nghĩ nhớ lại, bọn họ là đột ngột mới quyết định đi ngay đến Song Lang thành, vào tiệm đồ cổ này càng lại do Thất nhất thời mà đề nghị ra. Dù Khâm Mặc có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng không thể tính toán ra chuẩn xác đến tinh vi như vậy…
Tính đến vô cùng tốt rằng, bọn họ sẽ trở về đây, tiếp theo lại ở chỗ này mà chờ.
Đúng rồi, bọn họ còn mang mặt nạ trên mặt, Khâm Mặc khẳng định sẽ không nhận ra được. Tình huống này, hẳn là chỉ là trùng hợp.
Lý do vì sao, mà Khâm Mặc mời y đến nội đường này, là bởi vì chuỗi hạt châu mà chưởng quầy vừa nãy đã mang theo đi vào đây.
Nghĩ vậy, nam nhân an lòng. Đồng thời trong lòng lại muốn nhân lúc cong nóng liền rèn sắt mau mau thành thép. Y vẫn là kẻ có cặp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636168/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.