Mấy ngày trước ông vừa trở về, hôm sau ông Tô đã kéo ông về lại công ty làm việc.
Đã ba năm không có quản lý công ty, vừa trở về là ông bận túi bụi. Nếu không, ông đã không để Vãn Vãn chạy đến văn phòng của con trai lớn mỗi ngày, một cách dễ dàng như cơm bữa vậy được.
Tô Ký Chu thành tâm nhận lỗi với Vãn Vãn: “Rất xin lỗi, bảo bối. Mấy ngày nay ba bận quá nên quên mất con còn có chuyển phát nhanh. Để lát nữa, ba bảo người mang tới cho con, có được không?”
Vãn Vãn biết người cha già rất bận, cô nhóc cũng không oán trách gì mà gật gật đầu nhỏ.
Lúc gần đi về lại phòng Tô Khởi Hoài, cô nhóc còn không quên dặn dò với người cha già nhà mình: “Ba nhất định phải lấy kiếm cho con đó nha, không được quên nữa đâu.”
Thấy bộ dáng lưu luyến mỗi bước đi của Vãn Vãn, Tô Ký Chu dở khóc dở cười, dứt khoát đóng góp gửi về giường Tô Khởi Hoài. Trước khi rời đi, ông cũng không quên căn dặn con trai mình.
“Có đôi khi, em gái con sẽ dậy nửa đêm đi tìm nước uống, con đừng có ngủ như chết đấy.”
“Còn nữa, con bé có tật xấu đá chăn ra ngoài. Làm anh cả, con phải để ý một chút, chăm sóc em cho tốt.”
……
Nhưng người cha già vẫn không yên tâm, cứ thế mà lãi nhãi từng chuyện lớn nhỏ. Đến khi Tô Khởi Hoài học thuộc làu làu rồi, ông mới chịu buông tha cho anh.
Chờ Tô Ký Chu đi rồi, Tô Khởi Hoài đẩy xe lăn lại chỗ Vãn Vãn, nói: “Vãn Vãn, anh cả đi rửa mặt, em ở trên giường chơi một lát được không?”
“Được ạ ~”
Vãn Vãn nằm trên giường chơi một hồi thì người cha già mang Thất Tinh Kiếm đến.
Vãn Vãn vuốt ve lên thanh kiếm linh - Thất Tinh Kiếm đã bị mình lãng quên mấy ngày nay.
Cô nhóc có thể cảm nhận được Thất Tinh Kiếm đang rùng mình, giống như là đã chịu không ít tủi thân vậy. Vãn Vãn mím môi, ánh mắt tràn ngập áy náy, nói xin lỗi với Thất Tinh Kiếm: “Thất Tinh Kiếm, xin lỗi cậu nha. Mấy ngày nay, Vãn Vãn đã quên mất cậu, để cậu phải chịu ấm ức rồi.”
Nhìn đến một màn con gái nhỏ đang an ủi thanh kiếm, Tô Ký Chu không biết nên khóc hay cười. Nhưng thấy dáng vẻ của con gái như vậy, ông thầm tự luyến: Không hổ là con gái mình, đáng yêu chết đi được!
Cảm thấy chưa đủ, ông còn móc ra điện thoại của mình chụp Vãn Vãn mấy cái.
Ngay sau đó, trên WeChat tức thì hiện ra một bài đăng với nội dung:
Tô Ký Chu |Con gái rượu của tôi. (hình ảnh)|
WeChat cá nhân của Tô Ký Chu được rất nhiều người theo dõi. Vào ngày Vãn Vãn ra đời, ông mừng rỡ mà đăng bài chia sẻ niềm vui của mình lên đó, không bao lâu thì nhận được không ít lời chúc mừng.
Mặc kệ, bọn họ là thật tâm hay giả dối, bản thân ông vui vẻ là được. Nếu là ngày thường, Tô Ký Chu sẽ không bao giờ đăng bài lên WeChat. Ông là nhà giàu số một trong nước, vòng bạn bè cũng không thiếu đối tác làm ăn theo dõi WeChat ông.
Lý tổng: Chủ tịch Tô, thiên kim nhà anh đáng yêu thật đấy.
Vương tổng: Không hổ là cha con, lớn lên xinh đẹp giống anh ghê.
Chủ tịch Cố: Con gái năm tuổi của tôi còn bảo ảnh chụp đẹp.
……
Tất nhiên, mấy anh em nhà Tô gia cũng nhìn thấy tin tức của cha già mình trên WeChat. Bọn họ nhất thời kích động, thiếu điều muốn ước có doaremon, để mượn cánh cửa thần kỳ về nhà ôm hôn quả bóng nhỏ.
Lão nhị: Đệt, với giá trị nhan sắc này của em gái, có thể trực tiếp xuất đạo được luôn đó!!!
Lão tứ: Ba, năm nay con sẽ về nhà ăn tết. Đến lúc đó, ba phải để em gái chơi với con, con muốn ôm hôn em gái cho thật đã.
Lão lục: !!!
Khó khăn lắm, Tô gia mới tìm về được em gái nhỏ, mọi người tự nhiên là muốn nâng niu, sủng em gái trong lòng bàn tay.
Có điều, hiện tại bọn họ không thể trở về ngay được. Một người thì đang ở nước ngoài, một người thì bị bắt ở lại đội huấn luyện, còn một người thì đang hôn mê mất tỉnh vẫn chưa biết mô tê gì........
Vậy nên, bọn họ nài nỉ người cha già của mình chụp thêm vài tấm gửi cho họ.
Người cha già cũng không chối từ, cầm điện thoại quay 365 độ chụp mọi góc cảnh, mọi cử chỉ của con gái nhỏ. Sau đó ông nhanh tay gửi vào trong nhóm gia đình.
Cuối cùng Vãn Vãn đã phát hiện ra hành động của ông, cô nhóc liền phối hợp theo, tạo ra nhiều kiểu dáng đáng yêu khác để ông chụp lại.
Trước khi người cha già rời đi, cô nhóc cũng không quên dặn dò ông nhất định phải luôn mang theo bùa bình an bên người. Dù ông có ở đâu hay làm gì đi nữa, cũng không được lấy lá bùa ra.
Trong túi vải của Vãn Vãn còn dư lại không ít giấy vàng, nhưng mà chu sa lại hết trơn.
Vãn Vãn suy nghĩ, khi nào có cơ hội thì đi mua một ít về.
Vãn Vãn một mông ngồi xuống đất, tay trái đè lại giấy vàng trên đất, tay phải cầm bút thành thạo vẽ lên.
Động tác của quả bóng nhỏ lưu loát tựa như nước chảy mây trôi, và nó không có dấu hiệu dừng lại.
Nếu có thầy trừ tà ở đây, chắc sẽ bị một màn này doạ cho hai tròng mắt muốn rớt ra.
Phải biết rằng, thầy trấn yêu có thể thông thạo vẽ ra một lá bùa hoàn chỉnh, chỉ chiếm 2 phần mà thôi. Mà cho dù có vẽ ra đi nữa, thực lực của nó cũng bị giảm mạnh.
Huống chi, trước khi vẽ bùa còn phải qua rất nhiều công đoạn. Trước tiên là nín thở để ngưng thần, thắp nhan cầu thần, nhẩm câu thần chú để thần hiển linh. Như vậy, mới có khả năng ra một tấm bùa không tệ.
Bằng không, đừng nói là hạ bút, đến tưởng tượng cũng chẳng vẽ ra được.
Mà quả bóng nhỏ này, tay nhỏ cầm không vững, nhưng vẫn lưu loát vẽ xuống.
Sau khi cô nhóc vẽ xong, lá bùa phát ra một ánh sáng vàng.
Vãn Vãn biết, lá bùa bình an đã hoàn thành.
Quả bóng nhỏ vui vẻ mà cười hắc hắc.
Cô nhóc nhớ sư phụ từng khen mình là con gái của ông trời, còn khen mình có thiên phú làm đạo sĩ nhất.
Cơ hồ, một lá bùa Vãn Vãn chỉ mất 1 phút là đã xong, hiệu quả thì khỏi cần phải bàn, căn bản là không có lãng phí thời gian.
Sau khi Tô Khởi Hoài rửa mặt xong, bước ra. Anh thấy em gái nhà mình đang ngồi vẽ bùa ở dưới đất, rất ra dáng của một đạo sĩ phiên bản mini.
Vãn Vãn cảm nhận được hơi thở của anh cả, tay cầm lên hai lá bùa chạy đến chỗ anh.
Tóc Tô Khởi Hoài còn đang nhỏ giọt nước, anh sợ sẽ làm ướt hết đồ của Vãn Vãn, vội vàng dùng khăn chùm lại cái đầu.
“Anh cả, đây là bùa bình an Vãn Vãn tặng cho anh đó.”
Tô Khởi Hoài biết, trước kia Vãn Vãn sống cùng với lão đạo sĩ. Anh không do dự mà sảng khoái nhận lấy.
Tiếp đó, Vãn Vãn lại đưa thêm một lá bùa khác, ngưỡng đầu nhỏ giải thích: “Còn đây là bùa khoẻ mạnh. Anh cả cứ mang bên người, không lâu nữa là có thể xuống xe đi chơi với Vãn Vãn rồi.”
“Hôm nay Vãn Vãn đã bóp chân cho anh cả, có phải chân anh có chút cảm giác rồi không?”
Ngắn ngủi nói mấy câu, Tô Khởi Hoài không giấu được sự chấn động trong mắt.
Đúng thật là từ lúc Vãn Vãn đấm chân cho anh, cảm giác trên đùi ngày càng rõ ràng hơn. Ban nãy anh đi tắm rửa, đã có thể nhấc nhẹ chân lên.
Tuy là hành động này rất nhỏ, nhưng anh vẫn chú ý đến.
Thì ra, mọi chuyện đều là công lao của em gái nhà mình.
Cảm xúc của Tô Khởi Hoài bị trộn lẫn, anh xúc động, rồi lại vui đến phát khóc.
Anh không kìm chế được cảm xúc của mình mà bế lên Vãn Vãn, gắt gao ôm lấy Vãn Vãn vào trong lòng ngực mình.
“Vãn Vãn, em đúng là ngôi sao may mắn của anh.”
Từ khi Vãn Vãn trở về, mắt thường đều có thể thấy được, tâm trạng của Tô Khởi Hoài chuyển biến cực kỳ tốt.
Như này còn không phải ngôi sao may mắn thì là cái gì?
Đoán được anh cả đang rất vui vẻ, Vãn Vãn cũng vui vẻ cười theo.
Tô Khởi Hoài cất bùa bình an cùng bùa khoẻ mạnh vào trong túi.
Mặc dù anh không đoán chắc hiệu quả của nó, nhưng đó là Vãn Vãn tặng, anh nhất định sẽ luôn mang nó bên người. Mọi đồ vật mà Vãn Vãn, anh đều sẽ nhận lấy hết.
Chờ mấy thằng em thúi kìa về........
Đôi mắt Tô Khởi Hoài chợt tối sầm lại trong giây lát.
..........
Bé ngoan Vãn Vãn thấy anh cả muốn lên giường nghỉ ngơi, nhanh chân nhặt từng tờ giấy vàng dưới đất, bỏ vào trong túi vải.
Sau đó, bản thân cũng bò theo lên giường nằm ngủ.
Tô Khởi Hoài ôm Vãn Vãn đặt lên giường. Cô nhóc lên được giường thì nằm nghiêng người, ngước mắt mà nhìn lên sườn mặt của anh cả nhà mình.
“Anh cả ơi ~”
Giấc ngủ của Tô Khởi Hoài luôn không được tốt. Vì thế anh nhân lúc chưa buồn ngủ thì ngồi đọc sách trên giường.
Nghe thấy Vãn Vãn đang gọi mình, anh cúi đầu nhìn quả bóng nhỏ.
Nhưng Vãn Vãn lại cúi đầu không nói gì.
Thế là anh tiếp tục đọc sách.
“Anh cả à ~”
Vãn Vãn lại hô một lần nữa.
Tô Ký Chu nghiêng người qua, suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi: “ Có phải em buồn ngủ rồi không? Anh cả tắt đèn cho em ngủ?”
Vãn Vãn vội vã lắc đầu.
“Hay là em muốn nghe kể chuyện xưa?”
Anh vẫn còn nhớ, có một nhân viên nữ đã bảo rằng, mỗi tối phải kể ít nhất một câu chuyện xưa, con gái của cô ấy mới chịu đi ngủ.
Thế mà Vãn Vãn lại lắc đầu tiếp.
Hai bàn tay của quả bóng nhỏ nắm lại với nhau, hai ngón cái điên cuồng quay vòng. Do dự hồi lâu, cô nhóc mới mở miệng hỏi: “Tô Ấu Thanh đã làm gì? Khiến anh cả lại không vui như vậy?”
______________________
Tô Ký Chu: Bình thường chả thấy bóng của đứa nào ở nhà. Bây giờ lại muốn về giành con gái của tôi là sao? Tưởng bở!!!
Tô Yến Thanh: Tôi đã bỏ lỡ điều gì? Bỏ lỡ em gái đáng yêu đấy!
Tô Khởi Hoài: Hừ, thử về giành em gái với anh mày xem!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]