Vãn Vãn vẻ mặt không thể tưởng tượng được mà nhìn anh cả nhà mình.
Tiếp đó, cô nhóc làm bộ che lại ngực mình, nghịch ngợm diễn vai tiểu yêu bám người.
“A, anh cả không yêu em!”
Nhất cử nhất động này chọc đến tim của mọi người trong nhà đều mềm nhũn.
Vất vả lắm, Vãn Vãn mới chờ tới giờ cơm tối. Quả bóng nhỏ làm nũng với người cha già để được bế ngồi vào bàn ăn.
Ông Tô nhìn Tô Ấu Thanh tự nhiên mà ngồi vào bàn ăn, ông không khỏi phiền lòng, thở dài một hơi. Rồi ông mới sai khiến người hầu đang đứng bên cạnh mình: “Mau đi gọi tam thiếu phu nhân xuống dùng cơm.”
Người hầu gật đầu, nhận lệnh rời đi. Không bao lâu, ở cầu thang xoắn ốc xuất hiện một bóng dáng của người phụ nữ.
Vãn Vãn ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người phụ nữ.
Không thể không nói, người phụ nữ lớn lên trông cũng xinh đẹp và thanh tú. Cô có khuôn mặt hình trái xoan, cặp chân mày lá liễu, mặc trên người là một bộ sườn xám màu đỏ rực, nhìn rất có sức quyến rũ.
Vãn Vãn cảm thấy đạo hạnh của mình cũng có chút cao siêu, ấy vậy mà lại không nhìn ra giương mặt thật của người phụ nữ đó. Cô nhóc chỉ nhìn thấy một lớp sương mù dày đặc, che đi mặt thật người phụ nữ kia.
Không chỉ có một mình người được gọi là tam thiếu phu nhân đó, mà cả Tô Ấu Thanh cũng giống như mẹ chị ta.
Vãn Vãn nhớ rõ lời sư phụ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-be-ca-koi-3-tuoi-ruoi/3459813/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.