Ngồi ngâm hết nửa ngày trời, Vãn Vãn cũng không đọc ra được đó là chữ gì. Cô nhóc dứt khoát tiếp tục nhờ đến sự giúp đỡ của người cha già nhà mình.
Nhưng người cha già lần này không còn nói chuyện cùng con gái nhỏ nữa. Trái lại, ông đang thất thần, suy nghĩ đến một việc khác.
Tính ra thì, Tô Vãn Vãn cũng đã được ba tuổi rưỡi rồi. Ở tuổi này, đã có thể đưa đi nhà trẻ.
Ông với con trai lớn ngày ngày đều phải bận rộn đến đầu tắt mặt tối ở công ty, không thể nào chú ý nhiều đến con bé được, cũng không tiện nếu cứ dắt con bé theo bên mình mãi.
Hơn nữa, Vãn Vãn chỉ chơi có một mình. Như vậy thì cô đơn biết bao.
Thế...có nên đưa bé con đến nhà trẻ không nhỉ?
“Bảo bối, con có muốn có bạn chơi cùng mình không? Chúng ta đến nhà trẻ nhé? Chịu không?”
Vãn Vãn nghe thấy hai từ “nhà trẻ” là giống như sét đánh ngang tai, cô nhóc không một chút do dự lắc cái đầu nhỏ từ chối: “Không chịu, con không muốn đi nhà trẻ. Con muốn chơi cùng ba với anh cả thôi!”
Nói xong, Vãn Vãn lật đật ôm chặt lấy đùi Tô Ký Chu, bám dính cứng nhắc như một con gấu Koala ôm lấy cái cây.
Vẻ mặt cô nhóc tỏ ra sự sợ sệt không hề che giấu, giống như rất sợ người cha già sẽ đóng gói mình đến nhà trẻ ngay lập tức vậy.
Tô Ký Chu không nhận ra được sự khác lạ của Vãn Vãn. Ông cúi người xuống, ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-be-ca-koi-3-tuoi-ruoi/3459815/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.