Sau một khoảng lặng rất dài rất lâu, Phó Giản Dự mới cất lời.
“Lúc đứng chờ em, anh tình cờ gặp đạo diễn Bùi và thầy Phan, thầy ấy đã nói với anh rằng em không nhận lời cùng thầy ra ngoài chụp ảnh.”
Hắn ngưng lại đôi giây, nghiêng đầu hỏi khẽ: “Là bởi vì anh, đúng không?”
Hạ An đối diện với đôi mắt đen thẳm kia, nhịp tim và suy nghĩ đều trở thành một mớ hỗn độn, chỉ còn biết hành động theo bản năng, cậu ngơ ngẩn gật đầu, bật thốt ra một âm tiết: “Vâng.”
Phó Giản Dự nhếnh môi cười nhạt, ý cười chẳng đọng nơi đáy mắt. Đó một nụ cười với vỏ ngoài trống rỗng, chẳng thể đem lại cho Hạ An bất cứ cảm giác an tâm nào, ngược lại, càng gia tăng thêm nỗi hoảng loạn trong cậu.
Quãng trầm mặc kéo dài như cả thế kỷ ban nãy khiến trái tim Hạ An không ngừng chìm sâu vào đáy vực. Cậu cố gắng nghiền ngẫm từng chi tiết dẫn tới sự kiện Phó Giản Dự giận dữ kia, điểm đi điểm lại, cân nhắc tới lui, đồng thời, cũng hồi tưởng cả những chuyện trước đây nữa, chỉ có điều, hình như trong lối suy nghĩ của họ đã xuất hiện sự phân ly nào đó.
Hạ An lần rờ tới được một kết luận: Phó Giản Dự không hy vọng cậu giấu giếm hắn điều gì.
Ngón chân co quắp, câu khẽ cử động, vươn người tới gần rụt rè nắm thử tay hắn.
Không bị đẩy ra, phản ứng này khiến Hạ An được an ủi phần nào.
Cậu cố gắng khiến tâm tình mình ổn định đôi chút, dè dặt mở lời: “Xin lỗi anh, sau này sẽ chú ý, không giấu giếm anh chuyện gì nữa đâu. Em…… Em không cố ý, chỉ là ——”
“Chỉ là sợ anh lo lắng, chỉ là sợ gây thêm phiền phức cho anh.”
Phó Giản Dự lật tay nắm lại tay cậu, lòng bàn tay áp sát, những ngón tay đan cài, hai bàn tay sẻ chia hơi ấm, nhưng thời khắc an ổn chẳng tày gang, bởi nắm tay hắn đã mau chóng buông lỏng.
Hắn im lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, chậm rãi hỏi: “Điều anh để ý không phải là cái này đâu, Tiểu Hạ, em…… em thích anh ở điểm nào? Còn nữa, em cảm thấy, anh thích em ở điểm nào đây?”
Hạ An sững sờ trong giây lát.
Đối phương hỏi cậu hai vấn đề, mà cậu lại chỉ có đáp án cho một.
Cậu thích dáng vẻ toả sáng vô ngần mỗi khi hắn ở trên sân khấu, thích từng biểu cảm và thích từng động tác, thích cả thanh âm trầm ấm hơi khàn mỗi lần hắn thốt lên tên cậu, thích trọn vẹn một linh hồn trú ngụ nơi lớp thân xác ấy.
Thế nhưng cho tận bây giờ, Hạ An vẫn chưa bao giờ thấu tỏ, lý do nào đã dẫn đến nụ hôn đầu trong đêm tuyết kia.
Mọi thứ ở cậu đều chỉ thường thường bậc trung chẳng có chi đặc sắc, giả sử có đứng trong biển người thì cũng sẽ bị lướt mắt bỏ qua thôi, nào có giống như Phó Giản Dự lấp lánh chói ngời hào quang tứ phía, bọn họ vốn dĩ là hai sự tồn tại hoàn toàn khác biệt.
Cậu thấy bản thân vừa vụng về, khờ dại, vừa quá sức tầm thường, cho nên không thể đoán được tình cảm của hắn từ nơi nào bồi đắp, ngẫm không hiểu mò không thấu, thường xuyên cảm tưởng những ngày tháng sống chung như thể đang mơ.
Không chờ được đáp án của cậu, Phó Giản Dự giơ tay, lòng bàn tay lướt khẽ vuốt ve khe má lúm, trầm giọng: “Tiểu Hạ, người em thật sự thích có lẽ là hình tượng của anh trên màn ảnh, hay nói cách khác, hiện giờ anh cảm thấy, trong tình cảm em dành cho anh, sùng bái chiếm phần nhiều, đó là sự yêu thích của fan đối với thần tượng chứ không phải tình yêu.”
Hắn quan sát những mịt mờ hoang mang trong đôi mắt kia, trong lòng chẳng hề hả hê mà chỉ thấy nặng trĩu, tựa như bị vùi dưới lớp đá ngàn cân. Thế nhưng hắn biết một điều, đó là nếu cả hai không chịu thẳng thắn đối diện với vấn đề này, tình cảm giữa họ sẽ mãi mãi bị ngăn trở bởi một tầng giấy mỏng, vĩnh viễn không thể chạm tới bản chất chân thật của tình yêu.
Hắn không muốn như vậy, nên đã lựa chọn thắng thắn hỏi ra, thẳng thắn nói rõ.
“Buổi tối hôm trước, em đã phát hiện ra trên áo anh có dấu son, đúng không? Đó là trò chơi khăm của bọn Phương Chí Dũng.”
Hạ An siết chặt nắm tay: “Em biết.”
“Vậy vì sao em không hỏi anh, vì sao vậy?”
“Bởi vì…… anh Phó không phải là người như vậy.”
Phó Giản Dự khẽ gật đầu: “Vậy nếu anh thật sự ngoại tình, chứng cứ rành rành không thể chối cãi, vậy thì em sẽ làm thế nào?”
Ý nghĩ thẳm sâu trong tiềm thức Hạ An từ từ trồi lên tựa vỏ trai hé mở, để trong thoáng chốc, ta có thể ghé mắt tìm hiểu những điều hãy còn ẩn giấu.
Đúng là cậu tin vào con người và nhân phẩm của Phó Giản Dự, nhưng trong tiềm thức lại hằng mặc cảm bản thân không xứng với đối phương. Thế nên, dù biết hắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, sâu trong nội tâm vẫn ân ẩn một ý nghĩ ——
À, dẫu Phó Giản Dự Mặc có thật sự làm vậy, hình như cũng dễ hiểu cả thôi.
“Em……” Hạ An chỉ thốt được đến đây đã nghẹn lời, mãi lúc lâu sau mới lắp bắp được một câu hoàn chỉnh, thanh âm lí nhí nghèn nghẹn đứt quãng, “Em sẽ…… tìm thời gian thích hợp cùng anh nói chuyện.”
Phó Giản Dự nhếnh mép, rướn người về phía cậu, giơ ngón trỏ tay phải nâng cằm đối phương, gằn từng âm rất trầm, rất nặng: “Tiểu Hạ, điều em nên làm hẳn là đúng lý hợp tình mà chỉ trích anh, mắng chửi anh là đồ cặn bã, không xứng với tình cảm của em, sau đó dứt khoát cùng anh chia tay.”
Cánh môi Hạ An run rẩy, máy móc gật đầu bật thốt một âm duy nhất: “Vâng.”
Một lát sau, Phó Giản Dự rụt tay về, nghiêng người ngồi lại vị trí cũ, trong tâm trạng cay đắng sa sút còn xen lẫn mấy phần bất lực.
Điều hắn muốn không phải lời hồi đáp “Vâng” đầy khiên cưỡng, hắn không muốn lời nói của mình trở thành mệnh lệnh, cũng không muốn ở trong mối tình này, mình là người nắm giữ vai trò kiểm soát tuyệt đối.
Điều hắn muốn là hai người đứng sóng vai nhau bình đẳng, muốn Hạ An ở trước mặt hắn dám để lộ suy nghĩ chân thật của mình, muốn tình cảm giữa họ không còn phân chia địa vị cao thấp để rồi sản sinh bao e dè và sợ hãi.
Trời đã sập tối tự bao giờ, ngoài cửa kính, những âm thanh lộp bộp vang lên. Mưa rồi.
Tiếng mưa rơi mỗi lúc một lớn hơn, làn nước từ trời cao trút xuống tầm tã, len lỏi từng ngóc ngách của thành phố này. Cửa xe đóng kín, không gian nhuốm màu não nề u uẩn.
Phó Giản Dự khởi động xe, im lặng xoay vô lăng, chạy về hướng trung tâm thành phố.
Hạ An ngồi ở ghế phụ lái, ngón tay mân mê vần vò góc áo.
Nhịp tim tựa hồ hoà cùng tần suất với tiếng mưa ngoài cửa sổ, cũng trì trệ và u buồn như thế.
Cậu thật sự đã khiến mọi chuyện hỏng bét mất rồi, tuy hiện giờ loáng thoáng bắt được nguyên nhân đối phương giận dữ, thế nhưng lại không biết nên bù đắp ra sao.
Mấy chữ “thật xin lỗi” nói ra vừa vô nghĩa xiết bao, vừa chẳng phải điều Phó Giản Dự mong muốn. Hắn không phải đang trách cứ cậu, Hạ An có thể cảm nhận được điều ấy.
Xe đã vào hầm gửi, lúc Phó Giản Dự mở cửa, một luồng hơi lạnh lẽo ùa vào xâm lấn không gian, mưa vẫn trút ào ào tựa thác đổ, dường như chẳng hề có dấu hiệu ngừng.
Phó Giản Dự đăm đăm nhìn màn đêm nửa phút, sau đó quay sang đối diện với Hạ An, nói: “Chân em vừa mới bôi thuốc, để anh về lấy ô cái đã.”
Hạ An thốt lên một tiếng vâng, chăm chú nắm bắt từng biểu cảm trên khuôn mặt hắn. Bộ dáng cẩn trọng và dè dặt ấy khiến Phó Giản Dự chẳng biết nên làm sao, dần dần có chút không đành lòng.
Trước khi xoay người xuống xe, hắn im lặng nắm tay cậu một chốc.
Năm phút sau, hắn quay lại, đưa ô để Hạ An cầm, cõng cậu trở về gian phòng ấm áp.
Vừa đặt chân vào cửa, điện thoại của Phó Giản Dự đã reo vang. Hắn nhận cuộc gọi, bước ra ngoài ban công để nghe.
Hạ An đặt chiếc ô ướt sũng ở huyền quan, từng giọt nước theo lớp vải dù chảy dài, rơi rớt xuống mặt thảm đen rồi biệt tăm mất tích.
Cậu đờ đẫn đứng tại chỗ nửa phút rồi mới thẫn thờ đi vào phòng khách.
Giọng nói của mẹ Phó qua điện thoại có phần yếu ớt thều thào: “Giản Dự, mẹ thấy trong người có hơi khó chịu, con về đây xem sao được không?”
Phó Giản Dự siết chặt chiếc điện thoại trong tay: “Mẹ thấy khó chịu? Ở tim sao?”
“Ừ, có hơi nhưng nhức.”
“Mấy ngày nay mẹ vẫn uống thuốc đều cả chứ?”
“Ừ, vẫn uống đều, có lẽ chốc nữa sẽ ổn hơn, nhưng mẹ vẫn muốn con về đây với mẹ.”
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, Phó Giản Dự gật đầu, nói qua điện thoại: “Được, con sẽ tới ngay.”
Kết thúc cuộc gọi, hắn nặng nề thở dài, sau đó xoay người rời khỏi đó.
Hạ An đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, nghe tiếng bước chân của Phó Giản Dự thì lập tức bật dậy, chằm chằm nhìn đối phương tiến lại mỗi lúc một gần.
Phó Giản Dự kéo theo một chiếc vali, sau khi đặt nó tựa vào bàn trà thì bước tới trước mặt Hạ An, giơ tay lau nước mưa đọng lại trên cổ cậu, khe khẽ thở dài.
“Bắt đầu từ chiều mai anh phải theo đoàn chạy tuyên truyền, hai ngày một thành phố, lịch trình rất dày. Hành lý anh đã thu xếp từ trước, định ngày mai từ đây xuất phát, có điều ban nãy mẹ lại gọi điện muốn anh qua đó thăm bà, thế nên bây giờ anh sẽ đi luôn, rồi chiều mai từ đó tới sân bay.”
Gương mặt Hạ An trong thoáng chốc tái nhợt, huyết sắc tựa hồ mất hết.
Phó Giản Dự cảm thấy trong trái tim dường như đã mọc thêm một khối u mang tên đối phương, Hạ An đau, hắn cũng đau.
Tay hắn men theo cổ Hạ An lần xuống rồi cố định nơi eo cậu, cúi đầu đặt một cái hôn khẽ lên trán đối phương.
“Trong một tháng anh không ở đây, em có thể đi làm những chuyện mình thích. Anh không muốn em vì anh mà ảnh hưởng tới sự nghiệp và lý tưởng. Tiểu Hạ, trong khoảng thời gian này, bọn mình tạm thời đừng liên hệ, anh nghĩ cả hai đều cần chút không gian để suy nghĩ kỹ hơn về vị trí của mình trong đoạn tình cảm này. Hy vọng lúc anh trở về, em cũng trở về, chúng ta có thể tìm được đáp án tốt nhất.”
Hạ An mơ hồ âm ừ đáp lại, những lời kế tiếp của Phó Giản Dự, mỗi chữ cậu đều nghe rõ, thế nhưng năng lực phân tích ngôn ngữ dường như đã bị hỏng hóc. Ý nghĩ trong đầu cậu rối bời tựa sóng cuộn biển trào, lần mò không ra manh mối, hay bất kỳ điểm đột phá nào.
“…… Buổi tối nhớ đặt giờ điều hoà và đắp chăn đàng hoàng, đừng để bản thân bị cảm lạnh. Được rồi, anh phải đi đây. Mắt cá chân em hãy còn chưa lành, không cần theo tiễn anh nữa.”
Phó Giản Dự đeo khẩu trang vào, chào tạm biệt với Hạ An, rồi kéo vali ra khỏi cửa.
Hạ An bần thần đứng nơi đó trông theo bóng hắn xa dần, mãi đến khi chân tay đã lạnh ngắt đến độ cận kề mất đi tri giác, cậu mới chậm rì đóng cửa quay vào.
Một lát sau, Hạ An đứng trước giá sách lớn trong phòng sách, thẫn thờ nhìn những món đồ nằm ở tầng thứ hai.
Cậu vẫn nhớ như in ngày họ mới trở về từ thành phố C, cũng là hôm đầu cậu dọn tới đây. Phó Giản Dự đã ôm eo cậu di chuyển chậm rãi từ trái qua phải, từng bước từng bước, họ điểm lại những món đồ trưng trên kệ tủ, ấy cũng chính là những vật kỷ niệm quý giá vô ngần, không gì có thể thay thế của cả hai.
Bọn họ còn ở nơi đây ôm hôn cuồng nhiệt, vồn vã biểu lộ tình cảm qua môi lưỡi giao hoà và hơi thở quấn quýt, không khí mật ngọt quyến luyến đắm say.
Chờ đến khi thoát khỏi mạch hồi tưởng này, Hạ An quay lại phòng khách, gọi điện thoại cho Phan Khâm.
Đầu bên kia nhanh chóng tiếp máy, giọng người nọ pha chút bối rối bởi bỗng dưng Hạ An lại gọi vào giờ này: “Tiểu Hạ, đã trễ thế này cháu còn chưa ngủ à?”
Hạ An ấp úng mở lời: “Xin lỗi bác, có phải cháu đã làm phiền bác không?”
“Không đâu không đâu, mấy hôm nay bác cũng ngủ muộn, cháu gọi điện cho bác có chuyện gì à?”
“Vâng…… Dạo trước thầy Phan nói muốn đưa cháu đi cùng để rèn luyện, cháu…… cháu đồng ý đi cùng với bác.”
“Hả?” Phan Khâm hơi ngạc nhiên, ông sững lại mấy giây, “Thế thì tốt, cháu đồng ý đi cùng bác mong còn không được ấy chứ, trên đường có bạn chung vui, bác chuẩn bị ngày kia khởi hành……”
Thời điểm này, Phó Giản Dự đang đứng trước cửa nhà.
Hắn rút chìa khóa ra cắm vào ổ, cửa vừa mở, hắn đã thấy mẹ mình đang cười nói vui vẻ trên ghế sô pha, chuyện trò rôm rả cùng vị khách ngồi ở đối diện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]