Mẹ Phó nghe tiếng mở cửa lách cách thì quay đầu lại nhìn, thấy là Phó Giản Dự thì hớn hở vẫy tay gọi hắn tới: "Giản Dự về rồi đấy à, mau lại đây chào cô Ngô đi con!"
Phó Giản Dự đóng cửa, thay sang đôi dép lê ở huyền quan, đặt vali ngay ngắn tựa vào tường, vừa tháo khẩu trang vừa tiến vào bên trong.
Tới gần hơn, hắn mới thấy rõ vị khách đang ngồi đối diện mẹ mình.
Thời điểm mới nổi tiếng, gia đình hắn có chuyển nhà một lần, từ khu phố cũ ở Tây Giao, họ dọn sang khu vực phồn hoa tấp nập này. Ở khu phố nhỏ nơi họ từng sống một khoảng thời gian dài ấy, người phụ nữ được gọi là cô Ngô, Ngô Mẫn là một hàng xóm vô cùng thân thiết với mẹ hắn, cho đến tận bây giờ, hai người vẫn thường xuyên qua lại chuyện trò.
Con gái của Ngô Mẫn, Ngô Anh cùng tuổi với Phó Giản Dự, từ cấp một đến cấp ba đều học chung trường với hắn.
Mẹ Phó ở nhà dưỡng bệnh, rảnh rỗi không biết làm gì hơn, thế là lại bắt đầu lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của Phó Giản Dự.
Lúc nghe Ngô Mẫn tám chuyện con gái mình đang đi xem mắt, rồi ngó qua thông tin của Ngô Anh, mẹ Phó ngoài miệng thì cảm khái con gái sau dậy thì đúng là thay da đổi thịt, bé gái năm xưa đã lớn, ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, trong lòng thì cũng có đôi chút rục rịch. Thế là bà bàn bạc với Ngô Mẫn, để bà bạn cùng con gái chọn ngày ghé qua đây chơi.
Vì biết Phó Giản Dự luôn phản cảm với mấy hành động ghép cặp này của mình, bà đành phải lấy cớ thân thể không thoải mái để gọi hắn về thăm.
Thấy Phó Giản Dự tiến lại gần ghế sô pha, Ngô Mẫn liền kéo Ngô Anh đứng dậy, chỉ có điều họ còn chưa kịp mở miệng, Phó Giản Dự đã lên tiếng trước: "Mẹ, không phải mẹ nói thân thể không thoải mái sao?"
Khuôn mặt mẹ Phó thoáng nét bối rối, khều nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng phân bua: "Đúng là ban nãy có hơi khó chịu thật, chỉ có điều một lát sau đã bình thường lại rồi."
Phó Giản Dự sắc mặt không đổi, khe khẽ lắc đầu: "Nếu thấy khó chịu thì tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiếm tra, nhân lúc con đang ở đây, để con đưa mẹ đi luôn."
"Giản Dự," Mẹ Phó hấp tấp kéo hắn qua một bên, "Mẹ không bị sao cả. Gạt con là mẹ không đúng, nhưng ở đây hãy còn cô Ngô và Tiểu Anh nữa. Tiểu Anh ấy, con quên con bé rồi à? Cấp hai tụi con còn ngồi chung bàn đây thây. Con bé lớn lên quả thật không tồi, đã vào làm trong doanh nghiệp nhà nước hai năm nay, ngày thường cũng chịu mới làm việc nhà. Đấy mới là đối tượng mẹ muốn tìm cho con, một người ổn định thành thật tử tế, cũng không cần phải giỏi giang quá làm gì, mấy cô gái như thế thường hay toan tính......"
Phó Giản Dự im lặng không nói, trong lúc mẹ hắn tiếp tục dông dài suốt mấy phút đồng hồ. Cứ ngỡ hắn đã nghe lọt tai, bà dợm kéo tay hắn quay về tiến hành buổi xem mắt.
Thế nhưng chỉ ngay giây kế tiếp, Phó Giản Dự đã đẩy tay bà ra, tự bước tới trước mặt mẹ con Ngô Mẫn, lễ độ nói với họ: "Xin lỗi cô Ngô, tối nay có chút công tác tư tưởng cháu cần cùng mẹ trao đổi. Hiện giờ trời cũng không còn sớm, nếu về trễ hơn thì e là không an toàn, lần sau có dịp, cháu lại mời mọi người qua làm khách."
Mẹ Phó tính níu hắn lại, nhưng Ngô Anh đã cất lời: "Trời đúng là không còn sớm, hôm nay không tiện thật, cháu xin phép cùng mẹ về trước."
Sau khi trao đổi mấy câu xã giao, Phó Giản Dự tiễn mẹ con họ xuống tầng, đợi Ngô Anh lái xe rời khỏi rồi mới cùng mẹ mình trở về.
Ngồi trên xe, Ngô Mẫn có phần chán ngán, buông lời than thở: "Cái con bé này, người ta vừa về, chưa nói được mấy câu đã rời đi, đúng là uổng công đi một chuyến mà."
Ngô Anh vừa gõ ngón trỏ thon dài vào vô lăng, vừa chúm chím cong làn môi đỏ, đáp: "Mẹ à, mẹ còn chưa nhìn ra người ta không có hứng thú gì với con sao?"
"Nhìn ra hay không thì cũng có làm sao. Cái con bé này, làm người phải biết tự mình sáng tạo cơ hội chứ, cảm tình có thể bồi đắp cơ mà, cứ tiếp xúc với nhau lâu dần sẽ từ từ thấy thích đối phương thôi."
Ngô Anh dừng xe theo tín hiệu đèn giao thông, nhấc tay gảy nhẹ bông tai, nhoẻn cười: "Người ta đã không có ý với mình, cố tình xán lại chỉ tổ thêm xấu hổ. Hơn nữa, con cũng chỉ đơn thuần là tò mò, muốn đến coi hotboy trung học năm xưa giờ đã phong độ thế nào thôi, chẳng ôm tâm tư nào khác, mẹ với cô Phó đừng cố gán ghép mà làm gì."
Bên này Ngô Mẫn tỏ ý lòng có thừa mà sức chẳng đủ, bên kia mẹ Phó đối với hành động của con mình, cũng ra chiều không thể lý giải.
"Người cũng đã đến rồi, trò chuyện một chút thì tốt chứ sao," bà thở dài, cằn nhằn, "Con cũng biết là đợt vừa rồi mẹ bị bệnh nặng, thiếu điều tưởng chết đến nơi. Nhờ đó mà mẹ cũng hiểu ra nhiều điều, muốn nhân lúc còn sống mà thấy con thành gia lập nghiệp. Nếu may mắn, biết đâu còn được bế cháu rồi hưởng phúc thêm mấy năm, được thế thì cũng mãn nguyện mà đi gặp ba con......"
Phó Giản Dự cầm cốc, lặng lẽ đứng bên máy lọc nước, cụp mắt im lìm trông bóng hình mình phản chiếu dưới gợn sóng li ti.
"Con đã có người mình thích rồi."
Mẹ Phó hốt nhiên im bặt, hai mắt mở to, ngạc nhiên hỏi lại: "Thật sao?"
"Vâng, hơn nữa con cũng sẽ không thích thêm người nào khác nữa, cả đời này, con muốn cùng người đó bên nhau."
Phải mất một lúc mẹ Phó mới bình tĩnh lại, bối rối thốt lên: "Tự con tìm cũng được, thế khi nào định đưa về ra mặt mẹ?"
Phó Giản Dự hé môi nhấp ngụm nước, hơi nghiêng đầu, cất lời: "Người đó là nam."
Câu nói này có sức công phá không khác gì một quả bom nguyên tử, thình lình nện vào thần kinh mẹ hắn.
Bà không tài nào ngờ Phó Giản Dự sẽ nói ra lời như vậy, khuôn mặt tức thì biến sắc, hốt hoảng đứng phắt dậy, phăm phăm tiến lên trước mấy bước, giọng nói cũng lạc đi: "Con nói cái gì cơ? Nam?"
Phó Giản Dự lên tiếng xác nhận, bước tới bên bàn trà, bình tĩnh đặt cốc nước lên đó.
"Con biết giờ nói ra điều này có phần đường đột, mẹ sẽ rất khó để chấp nhận, nhưng đấy chính là sự thật."
Khoé miệng mẹ Phó giật giật, hốt hoảng chộp lấy cánh tay con mình, thất thanh: "Có phải thằng con trai kia giở trò quyến rũ con không? Giản Dự, con không thể là cái thể loại này!"
Phó Giản Dự ghìm tay mẹ mình lại, dìu bà ra ngồi chỗ ghế sô pha, sau đó, hắn khom người, ngồi xuống kế bên bà.
"Con chính là người như vậy, hơn nữa, cũng không có chuyện giở trò quyến rũ nào ở đây cả. Nếu nói đúng ra, là con chủ động bày tỏ trước, cậu ấy mới chấp nhận cùng con bên nhau."
"Chuyện này không thể nào," mẹ Phó lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn con trai mình, "Giản Dự, con sao có thể thích nam, thế...... thế quá trái với luân thường đạo lý rồi, không chỉ mẹ không đồng tình, công chúng cũng sẽ không ủng hộ."
Phó Giản Dự liếc nhìn đồng hồ treo tường, vẩn vơ nghĩ giờ này hẳn là Hạ An đã tắm xong rồi chuẩn bị đi ngủ rồi.
Hắn giật mình hoàn hồn, đáp lời mẹ: "Con thích ai, người đó có giới tính gì, vốn không chịu ảnh hưởng từ cái nhìn của công chúng. Hơn nữa, con cũng không định chủ động công khai. Lần đầu con thấy người đó đã có thiện cảm, về sau lâu dần tìm hiểu, tình cảm càng lúc càng đậm sâu. Dù cho mẹ có phản đối đi chăng nữa, đối với chuyện này, con sẽ không thoả hiệp."
Trong mắt Phó Giản Dự, rất nhiều chuyện chỉ là râu ria, bị cõi mạng trào phúng, bị ai đó cọ nhiệt, hay thậm chí là bị người khác hiểu lầm, đổ tội.
Những điều hắn thật sự quan tâm rất ít ỏi, Hạ An chính được đặt ở nơi mềm mại nhất ấy, hắn nguyện ý dùng toàn bộ năng lực của mình để bảo vệ cho đoạn tình cảm này.
Hôm nay có lẽ không phải thời cơ tốt nhất, nhưng hắn không muốn kéo dài thêm nữa. Cứ tiếp tục giấu giếm như vậy, thời gian càng lâu, trái lại càng khiến mẹ hắn khó lòng chấp nhận.
Thanh âm Phó Giản Dự ôn hoà nhưng kiên định: "Chuyện này đối với mẹ với con mà nói đều rất quan trọng. Con biết mẹ hiện giờ không dễ chịu gì, mà con, không nhận được sự chấp thuận của mẹ, trong lòng cũng muộn phiền giống thế. Từ mai con sẽ rời khỏi đây một khoảng thời gian, con mong mẹ có thể từ từ suy nghĩ, để sau này, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau."
Tâm trạng mẹ Phó suy sụt nặng nề, bà ảo não nhếnh môi buông một câu: "Giản Dự, con làm mẹ quá thất vọng."
"Con xin lỗi," hắn cụp mắt, nói, "Nhưng chuyện này con không thể thoả hiệp."
"Trước đây không phải con thích con gái sao? Vậy thì sau này chia tay, tìm một cô bé cũng được cơ mà?" Mẹ Phó vẫy vùng, ráng khuyên nhủ hắn, "Nam thích nữ, ấy mới là quy luật tự nhiên."
"Con không biết con có thể thích con gái hay không, nhưng từ nhỏ đến lớn, hơn hai mươi năm nay, con chỉ từng thích mỗi cậu ấy."
Giữa hai mẹ con họ, đêm nay đã định trước không ai có thể thuyết phục được ai. Phó Giản Dự về lại phòng mình, chẳng bao lâu sau, hắn nhận được cuộc gọi từ Khổng Chí.
"Alo, đang làm gì đấy?"
"Ở nhà, nằm không."
Bên kia Khổng Chí bật cười mấy tiếng, trêu: "Tôi cứ tưởng ông đang ở bên Tiểu Hạ chứ, để người ta lẻ loi một mình, ông không đau lòng sao?"
"Đau lòng," Phó Giản Dự day day ấn đường, "Nhưng mẹ gọi tôi về nhà một chuyến."
"Không phải là cô lại định giới thiệu đối tượng cho ông đấy chứ?"
"Ừ, nhưng tôi đã tiễn người ta đi rồi, sau đó tiện thể come out luôn."
Khổng Chí khoa trương hít vào một hơi, kích động bật ra mấy câu tiếng Pháp, cảm khái: "Trâu vãi! Có điều come out là chuyện lớn, mẹ ông hẳn chưa chấp nhận được đâu nhỉ?"
"Ừ, bà tạm thời vẫn chưa tiếp nhận được. Tôi cũng phải ra ngoài một thời gian, trước cứ để bà từ từ suy nghĩ vậy, sau này tôi lại nói chuyện thêm chắc sẽ tốt hơn một chút. Hiện giờ cảm xúc của bà còn đang độ kịch liệt, tôi chỉ có thể tỏ thái độ trước, những thứ khác chỉ đành tính sau."
"Cũng đúng," Khổng Chí thở dài góp lời, "Tình hình ở nước ngoài có tốt hơn chút, cộng đồng LGBT bên ấy cũng phải vận động rất lâu mới có thể thay đổi nhận thức của quần chúng, ấy thế mà vẫn còn nhiều người chưa thể chấp nhận. Tôi học bên này có đứa bạn, ba mẹ nó cũng kỳ thị lắm, quan hệ giữa hai bên giờ rất căng thẳng, trong khi trước đây tốt bao nhiêu, nghĩ cũng buồn. Mẹ ông lại là người truyền thống như vậy, không chấp nhận được cũng dễ hiểu. Đừng sốt ruột quá, cứ từ từ làm công tác tư tưởng cho cô, có công mài sắt có ngày nên kim mà, biết đâu chừng sau này mẹ ông lại chấp nhận được. Có điều cô còn đang nóng giận, nhỡ trút sang Tiểu Hạ thì e là không hay lắm?"
"Mẹ tôi còn chưa biết người đó là Tiểu Hạ, tôi vẫn chưa nói chuyện này với bà. Để sau này bà ấy bình tĩnh hơn thì lại tính sau."
Khổng Chí tỏ vẻ đồng tình: "Như thế cũng tốt."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Giản Dự buông thõng cánh tay, chiếc điện thoại trượt ra rơi xuống bên cạnh, tạo nên âm vang trầm đục nho nhỏ.
Nằm trên nệm giường mềm mại, Phó Giản Dự kê tay lên trán nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt Hạ An.
Hắn không nhịn được giễu cợt bản thân, nói cái gì mà tạm thời không liên lạc, đúng là mua dây buộc mình mà. Nói ra đến là nhẹ nhàng, thế nhưng lúc này, vẻn vẹn mới hai giờ trôi qua, hắn đã bắt đầu nhung nhớ. Vẫn còn hơn một tháng nữa, vẫn còn hơn một ngàn giờ nữa, thời gian dài như vậy, thật sự quá gian nan.
Hắn rút từ vali ra cuốn album Hạ An tặng mình hôm sinh nhật, lật qua lật lại ba bức ảnh, nỗi nhung nhớ chẳng vơi bớt chút nào, ngược lại còn tăng thêm gấp bội.
Trước khi đi ngủ, hắn vào fanpage Hạ An từng quản lý, lần lượt xem lại từng bài đăng cũ, kế đó, đăng lên tài khoản phụ của mình dòng trạng thái đầu tiên.
@Người dùng 887XXX112: Bảo bối, chỉ mới đây thôi mà anh đã nhớ em rồi.
-----
**Tác giả có lời muốn nói:**
Về chương này, suy nghĩ bật ra đầu tiên là bài 《Dũng》 của Dương Thiên Hoa, thật sự rất xúc động. Ở đây tôi dán kèm mấy đoạn ca từ, quả là một bài hát êm tai và rung động lòng người._
_Thế gian không hề tán đồng_
_Lề luật khó lòng dung thứ_
_Vẫn toàn ý toàn tâm thân bao vết gươm chẳng biết đau_
_Kiên trì đuổi theo giấc mộng_
_Dù ai cố chấp thế nào_
_Cũng chẳng thể bằng tôi vì người chiến đấu_
_Dọc đường đèn mãi chuyển đỏ_
_Cũng chẳng thể cản bước tôi_
_Lao tới phía trước muôn trùng thiên binh vạn mã_
_Tôi không phải người dịu dàng, chỉ vẻn vẹn tấm lòng dũng cảm này._
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]