Vừa xuống xe là Hạ An rảo bước hết tốc lực vào Trung tâm chiếu phim Sùng Sơn.
Bởi vì vẫn còn đang trong giờ hành chính, người tới xem phim không quá đông, câu liếc mắt một cái là thấy ngay Phó Giản Dự đang ngồi núp trong góc bèn vội vã đi qua.
Nhịp bước hơi nhanh khiến cổ chân cậu lại đau nhói, vết sưng hôm nọ sáng nay dậy hãy còn chưa tiêu hẳn, dù đi rất chậm cũng có chút rưng rức, thế nhưng Hạ An vẫn nỗ lực che giấu dáng điệu tập tễnh của mình.
Phó Giản Dự cũng đã thấy cậu liền giơ tay chỉ vào vị trí đối diện mình, ý báo cậu qua ngồi vào đó.
Hắn yên lặng quan sát Hạ An, duỗi tay điểm nhẹ vào mũi cậu, hỏi: "Mấy hôm nay em không ăn uống tử tế à? Sao cứ cảm thấy như gầy hẳn đi vậy?"
Khoé mắt Hạ An cong cong tựa mảnh trăng non, tươi tắn đáp: "Vẫn ăn nhiều như mọi khi, chắc là ảo giác của anh Phó thôi."
Phó Giản Dự rút ra hai tấm vế, đặt một chiếc vào tay Hạ An: "Em cầm vé trước đi. Giờ mình đi ăn, em muốn ăn gì nào?"
"Gì cũng --"
"Không thể nói gì cũng được," Phó Giản Dự đã đoán trước được câu trả lời của cậu, trầm giọng kiên quyết, "Nếu thế, anh cũng có thể nói vậy với em."
Hạ An gãi gãi bên đầu, ngần ngừ hồi lâu rồi lí nhí trưng cầu ý kiến: "Vậy, anh Phó có muốn ăn bún qua cầu không?"
_(*) Bún qua cầu (过桥米线): món bún gạo nổi tiếng của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Khi phục vụ, phần nước dùng nóng (hầm nhiều giờ từ xương gà, heo,...) và các nguyên liệu sống (thịt, trứng cút, rau, bún, giấm,...) sẽ được để riêng, thực khách tự tay thả các nguyên liệu vào bát nước dùng để chúng chín đều và ngấm gia vị._
"Được, vậy đi thôi."
Hai người lựa một quán ăn nhỏ yên tĩnh, trước cửa có rèm treo che khuất họ khỏi tầm mắt người đi đường.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên bụng bia, sau khi đặt trước mặt họ hai bát nước dùng nóng hầm hập thì lục tục bưng tiếp lên hai khay đồ ăn tương ứng.
Trong quá trình đó, ông đưa mắt liếc nhìn Phó Giản Dự mấy lần, cảm thấy người này có phần quen quen, nhưng cũng không suy nghĩ gì sâu sa mà tiếp tục tấp bật với công việc phục vụ.
Ăn bữa này xong, Hạ An cảm thấy bụng mình ấm hẳn lên. Sau khi thanh toán hoá đơn, hai người chậm rãi đi bộ tới viện bảo tàng, nhân viên ở đó kiểm tra và xé cuống vé, rồi để họ tự do thăm thú bên trong.
Không gian bên trong yên tĩnh thưa người, nhiệt độ được giữ ổn định bởi máy sưởi, mùi hương thảo mộc dìu dịu lan toả khắp nơi khiến lòng người bình yên đến lạ.
Hạ An bắt chước Phó Giản Dự cởi áo khoác, chậm rãi dạo quanh khắp các hành lang, tâm tình hoàn toàn thư thả.
Viện bảo tàng này hợp tác với nước ngoài nên mỗi quý đều khai mạc một triển lãm văn hoá theo chủ đề. Triển lãm lần này có rất nhiều hiện vật thuộc thời kỳ Phục hưng, nếu tính theo chiều dài lịch sử, thời kỳ đó cách hiện tại vẫn chưa quá xa xôi, các hiện vật được trưng bày không mang nhiều dấu tích thời gian, ngược lại, rất nhiều trong số chúng còn trông như mới.
Đến khu vực trưng bày tranh sơn dầu, Hạ An đang ngẩng đầu ngắm nhìn bức tranh thiếu nữ chăn dê trên vách tường thì Phó Giản Dự đứng kế bên chỉ vào một hình bóng nhạt nhoà nơi sườn núi, khẽ nói: "Cậu ấy có chút giống em."
Hạ An chơm chớp mắt, quan sát thiếu niên chăn dê chỉ để lộ bóng lưng trong bức tranh, giọng điệu bối rối: "Nhưng cậu ta có lộ mặt đâu."
"Thân hình giống." Đặc biệt là phần eo. Nếu không phải vì trong viện bảo tàng có máy quay giám sát, Phó Giản Dự thật muốn vòng tay mình qua đó, dùng tư thế càng thân mật hơn để cùng cậu ngắm nhìn bức vẽ. Thế nhưng làm thế ở nơi công cộng tiềm ẩn quá nhiều rủi ro, hắn chỉ đành đè nén nỗi xúc động ấy.
Hạ An nhìn kỹ thiếu niên trong tranh thêm lần nữa, vẫn chẳng thấy nét nào tương tự mình, hai người lại tiếp tục tiến về trước.
Ngay lúc họ dạo hết một vòng triển lãm chuẩn bị rời đi, không gian yên tĩnh bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng khóc lảnh lót của một đứa trẻ. Hạ An ngoảnh đầu thì thấy một bé trai độ bốn, năm tuổi đang nằm bò ra đất mếu máo nức nở, bên cạnh không có người lớn nào theo trông.
Hạ An vội vã bước qua đó, ôm bé trai kia lên kiên nhẫn hỏi han, mất một lúc mới biết hoá ra là bé đã đi lạc khỏi ba mẹ mình.
Phó Giản Dự cũng tiến lại gần đó, nghía sang mẩu pudding núng nính đang níu chặt lấy tay Hạ An, mấp môi đôi lần rồi đề xuất: "Hay là đưa bé đến chỗ nhân viên công tác?"
Hạ An gật đầu: "Dạ."
Bé trai vừa biết Hạ An muốn tìm mẹ giúp mình thì gấp gáp ôm chặt món đồ chơi, hớt ha hớt hải kéo người chạy về phía trước, mới được hai bước như thế, cổ chân cậu đã đau đớn nhói lên.
Phó Giản Dự vốn thong dong đi phía sau, nhưng rồi ánh mắt luôn dõi theo Hạ An của hắn nhạy bén bắt được khoảnh khắc dáng điệu cậu có đôi chút tập tễnh, tựa như người đang bị trẹo chân.
Cõi lòng chùng xuống, hắn tức khắc rảo bước qua đó, giữ lấy tay cậu: "Anh dẫn bé đi trước, em cứ từ từ bước chậm theo sau."
Không đợi Hạ An đáp lời, Phó Giản Dự đã bế thốc bé trai lên tiến về phía trước.
Nhân viên công tác mau chóng dùng loa phát thanh, thông báo tin tức tới mọi ngóc ngách trong viện bảo tàng. Họ đợi ở đấy một lát thì mẹ cậu bé tất tả chạy tới, miệng không ngừng lặp đi lặp lại tiếng cảm ơn.
"Thật là ngại quá, tôi đang ở đó nghe điện thoại, vừa quay lại đã chẳng thấy Tiểu Vũ đâu, ban nãy thật sự sợ muốn chết, may mà nhờ có hai cậu."
Cô rút ví, móc mấy tờ một trăm tệ đưa tới trước mặt họ, nhưng Phó Giản Dự nhẹ nhàng từ chối: "Chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng kể gì đâu."
_(*) 1 tệ ≈ 3500 vnd; 100 tệ ≈ 350.000 vnd_
Bé trai được mẹ ôm vào ngực, một tay cầm món đồ chơi, còn tay kia thì giơ lên vẫy vẫy với Hạ An và Phó Giản Dự, chẳng mấy chốc, cặp mẹ con nọ đã biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Hạ An cũng không giấu diếm nữa, thành thật giải thích: "Hôm qua sau khi tìm được người thì mưa, đường xuống núi tương đối trơn trượt nên em có bị ngã một chút."
"Trước đó vì sao em không nói với anh?"
Hạ An nhìn đôi con ngươi tăm tối của Phó Giản Dự thì trong lòng tức thì giật nảy, hoảng loạn lắp ba lắp bắp: "Em...... Em không muốn anh Phó lo lắng, thật xin lỗi, sau này em sẽ không thế nữa."
Nói xong câu đó, cậu không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Thời gian nặng nề trôi, mỗi phút mỗi giây, tâm trạng Hạ An không ngừng chìm sâu xuống đáy, trán túa ra lớp mồ hôi mong mỏng, sắc mặt dần dần tái nhợt cả đi.
Hình như cậu đã làm hỏng chuyện rồi, nhưng lại không biết phải làm sao để sửa chữa. Nhìn vào đôi mắt âm u tựa sương khói của đối phương, cậu thấy bản thân như biến thành một cỗ máy hỏng hóc, kiên quyết không chịu vận hành theo ý muốn.
Rốt cuộc, Phó Giản Dự cũng chuyển động bước chân, hắn tiến tới gần nhưng lại không nhìn thẳng vào cậu, chỉ hạ giọng hỏi khẽ: "Nếu đi chậm thì có đau không?"
Nếu là lúc trước, có lẽ Hạ An sẽ phủ nhận, nhưng vào thời khắc này, cậu chỉ biết thấp thỏm mà thành thật: "Có...... Chỉ cần hơi động một chút là đau."
Phó Giản Dự nặng nề thốt ra một tiếng ừ, xoay người, khom lưng hạ thấp trọng tâm cơ thể: "Em lên đi."
Hạ An thận trọng dè dặt leo lên lưng hắn.
Tấm lưng ấy rộng rãi vững chãi, đủ chỗ để cậu thoả thuê áp người nương tựa, thế nhưng trái tim hiện giờ cậu lại như đang treo trên vách núi cheo veo, một chút cũng không an ổn.
Hai người lên xe, Phó Giản Dự lái xe đến tiệm thuốc gần đây, bước xuống vào trong mua bình thuốc tiêu sưng. Khoảng thời gian hắn đi đi về về ấy, dù tính thế nào cũng chỉ mất tầm năm phút thôi, thế nhưng đối với Hạ An, từng khắc từng giây cậu ngồi một mình trong xe đều ngập tràn những bất an thấp thỏm.
Phó Giản Dự lên xe, nói: "Cởi giày ra, anh sẽ giúp em thoa thuốc."
Hạ An ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
Cổ chân cậu rất gầy, trên làn da mỏng manh lồ lộ những đường tĩnh mạch màu xanh lá, có thể bao trọn chỉ trong một bàn tay. Nước da trắng ngần ấy cũng khiến phần mắt cá chân sưng tấy càng trở nên nổi bật.
Phó Giản Dự mím chặt môi, phun bình phun sương quanh mắt cá chân cậu, dùng lực tay vừa phải xoa xoa ấn ấn một chút, sau đó buông lỏng, rút một tờ giấy ra nắm trong lòng bàn tay, không làm tiếp gì thêm mà chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước.
Phó Giản Dự không khỏi nhớ lại mấy tháng trước, khi thành phố này vẫn còn đắm mình trong cái nắng chói chang của ngày hè, hắn chán ăn cơm hộp liền thuyết phục Hạ An ra ngoài đổi vị, họ ăn lẩu, sau đó trên đường về, mỗi người còn ăn thêm một cây kem.
Hạ An bị bệnh đau dạ dày đã nhiều năm, cũng tự biết bản thân ăn những thứ này sẽ không tốt cho cơ thể, thế mà cậu vẫn chẳng mảy may thốt ra lời từ chối.
Cũng chính vì đưa Hạ An đến bệnh viện, Phó Giản Dự mới biết được bí mật về những chiếc bánh mỳ nhỏ.
Lần kia khi mẹ yêu cầu hắn đưa Dung Chân đến sân bay, lúc về tình cờ gặp Khổng Chí, y đã cảnh báo Hạ An rất có thể sẽ ghen.
Thế nhưng khi hắn trở lại phòng bệnh, sắc mặt cậu vẫn chẳng có chi khác thường, vẹn nguyên một gương mặt tươi cười chào đón. Khi ấy, Phó Giản Dự đã không suy nghĩ gì nhiều, hắn chỉ cho rằng Khổng Chí lại âu lo thừa thãi.
Rồi một lần khác, bọn Phương Chí Dũng vào dịp sinh nhật hắn giở trò chơi khăm, khi Phó Giản Dự nghe chuyện từ Khổng Chí, hắn còn lo Hạ An sẽ nghĩ ngợi buồn phiền, thế mà đối phương lại tựa hồ chẳng hề bận tâm đến điều ấy, hoặc là cậu có hoài nghi mà không dám hỏi, chỉ lặng lẽ thả chiếc áo khoác kia vào lồng giặt, để mọi nỗi niềm ngờ vực vùi lấp theo cùng.
Đương nhiên là còn có một khả năng khác, đó là cậu thật sự chẳng hề vương chút hoài nghi.
Trong cuộc cãi vã lúc chiều của đôi tình nhân trẻ ở rạp chiếu phim, cô gái đã nói rằng, một mối quan hệ tình cảm sở dĩ tồn tại những hoài nghi và chất vấn là bởi vì quan tâm, là bởi vì để ý. Hiện tại Phó Giản Dự từ từ ngẫm lại, điều ấy không sai, nhưng cũng không hẳn là đúng hoàn toàn.
Sự toàn ý toàn tâm của Hạ An đối với hắn đã rành rành như mặt trời ban trưa, Phó Giản Dự tuyệt đối chẳng thể ở điểm này mà sinh lòng ngờ vực. Chỉ có điều giờ đây hắn dần dần ý thức được, trong tình cảm cậu dành cho hắn, tình yêu có lẽ cũng chiếm một phần, nhưng ước chừng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.
Sự tôn trọng của Hạ An với Phan Khâm và lòng nhiệt huyết say mê của cậu với nhiếp ảnh, Phó Giản Dự đều đã trải nghiệm được sâu sắc. Ấy thế mà vì đâu cậu lại từ chối lời mời Phan Khâm, nguyên do cũng chỉ có một.
Là bởi vì không muốn rời xa hắn.
Là bởi vì sợ hắn lo lắng, cho nên mới giấu giếm việc mắt cá chân bị thương, thậm chí không màng nén đau suốt dọc đường, cố vờ như bản thân chẳng sao cả.
Đấy không phải là trạng thái lành mạnh.
Mặc dù trước khi gặp Hạ An, Phó Giản Dự chưa từng kinh qua mối tình nào, hắn vẫn biết cách thức ở chung giữa hai người yêu nhau không nên là như vậy. Làm nũng, yêu cầu sự hồi đáp và thành khẩn về mặt tình cảm, bàn bạc với đối phương các quyết định sự nghiệp quan trọng, tất cả chúng Hạ An đều đã không làm.
Cậu chỉ tuyền nỗ lực chiều theo mong muốn của Phó Giản Dự, chứ chẳng hề màng đến nhu cầu của bản thân. Nhỏ là một bát bún qua cầu, lớn là nhận lời đề nghị của Phan Khâm, cùng ông du ngoạn qua muôn trùng sông núi, ghi lại những tác phẩm khiến lòng người rung động.
Sau khi debut ba năm, cộng đồng người hâm mộ của Phó Giản Dự đã chạm tới con số mười triệu, ở mỗi một sự kiện hắn tham dự, hắn đều có thể nhìn thấy ánh mắt tràn trề nhiệt huyết của các fans, nghe thấy tiếng hét tên mình đến khản cổ của các cô gái.
Hắn cũng từng nhận được vô số lời nhắn gửi từ họ, trong đó có người từng viết: Em có thể vì anh đánh đâu thắng đó, vượt núi băng sông, không màng tất thảy.
Ngồi trong xe, Phó Giản Dự có chút không dám thẳng thắn đối diện vởi Hạ An. Hắn hoài nghi, phải chăng nếu giây phút này đây mình nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, sẽ thấy trong đó lấp lánh phần nhiều là sự mến mộ và ỷ lại đong đầy, chứ nào đâu phải là ý tình chan chứa.
Dạo trước khi biết Hạ An là fan của mình, hắn đã đắm chìm trong niềm vui sướng. Hắn cảm thấy cách thức liên hệ để bầu bạn và đồng hành với nhau suốt những năm ấy là ký ức riêng tư chỉ thuộc về hai người, là minh chứng của sự tồn tại độc nhất vô nhị, không gì thay thế được của họ trong lòng đối phương.
Thế mà giờ đây, Phó Giản Dự lại cảm thấy bản thân tựa con thú sa bẫy, tiến lùi đều khó khăn.
Điều hắn muốn nơi Hạ An là tình ý say mê thắm thiết, là xúc cảm yêu đương thẳng thắn và nồng nhiệt, là khao khát sớm hôm bên nhau đến tận khi chân chậm mắt mờ, chứ không phải chỉ là sùng bái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]