🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hạ An nhận cuộc gọi từ Trần Trạch xong thì lập tức chạy ngay qua đó, vừa bước chân vào cửa, cậu đã cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo khiến lòng người thấp thỏm bất an, bồi thêm vào nỗi hoảng loạn đã nhen nhóm từ trước khi nghe giọng nói nhuộm đẫm vẻ áp lực của ông qua điện thoại.

Chỉ giây lát sau, Hạ An nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền tới từ khu ghế sô pha, Trần Trạch đứng dậy, dáng vẻ có đôi phần phờ phạc, ông nhìn cậu, nói với âm sắc khản đặc: "Tiểu Hạ đã về rồi đấy à."

Hạ An đặt túi hoa quả mình tiện tay mua trên đường lên bàn, bước tới khu vực ghế sô pha, trông sắc mặt tiều tuỵ của hai người họ thì rụt rè mở lời thăm hỏi: "Chú, dì, có chuyện thế ạ?"

Trần Trạch lặng im không nói, Vương Tú Anh nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói: "Em trai con hiện giờ đang mất tích."

Hạ An ngẩn người: "Sao bỗng dưng lại mất tích được?"

"Nó nói với dì cùng bạn ra ngoài chơi, nhưng đến tận lúc này rồi mà vẫn chưa thấy về."

"Đã báo công an chưa ạ?"

"Báo rồi, nhưng đã tìm suốt một ngày trời mà vẫn chưa thấy có tin tức gì cả."

Trong lòng cũng dần trở nên hoảng loạn nhưng Hạ An vẫn gắng lựa lời, tìm cách an ủi hai người họ: "Không có tin tức gì cũng chính là tin tốt nhất, hiện giờ mới chỉ qua một ngày, chúng ta tiếp tục cùng công an phối hợp, tích cực tìm kiếm."

Trong lúc Vương Tú Anh vẫn thút thít không ngừng, Trần Trạch buông tiếng thở dài, cất lời: "Tiểu Hạ nói không sai, giờ bà cứ khóc thế này mãi cũng không phải là cách. Tôi nghĩ, hay là chúng ta đi hỏi mấy đứa bạn học thân thiết với nó, biết đâu chừng bọn nó lại biết hiện giờ nó đang ở đâu."

Vì nhà họ Trần xảy ra việc lớn như vậy, trước bữa tối, Hạ An gọi điện cho Phó Giản Dự giải thích sơ qua tình hình, nói cậu tạm thời sẽ ở lại đây với họ.

Phó Giản Dự lặng lẽ nghe cậu nói đến hết, nuốt lại mấy câu hắn vốn định thốt ra, nhẹ giọng tiếp lời: "Ừ, Khổng Chí có quen mấy người bên Cục Công an, để anh liên hệ thử xem, biết đâu chừng lại giúp được ít nhiều."

Hai người trò chuyện thêm một lát rồi mới kết thúc cuộc gọi.

"Tiểu Hạ?" Mãi vẫn chưa thấy người trở lại, Vương Tú Anh ở phòng khách sốt ruột hô to.

Hạ An đáp lời, nhanh chóng bước ra từ phòng trong: "Con đây, vừa nãy con đi gọi điện thoại một lát."

Mắt Vương Tú Anh lại đỏ hoe rơm rớm, bà kéo tay cậu, nghẹn ngào: "May là có con ở đây, dì và chú Trần chỉ có hai đứa tụi con, thiếu đứa nào cũng đều không được......"

Hạ An không nói gì, chỉ nhè nhẹ vỗ lưng bà như an ủi.

Sáng sớm hôm sau, công an gửi thông báo đến gia đình, nói Trần Khiêm Minh đã cùng một bạn học họ Lý thực hiện một chuyến tham quan đến Rừng quốc gia ở tỉnh M, trước mắt chưa tìm thấy người, hẳn là đã bị lạc ở trong rừng, đội cứu hộ vẫn đang dốc toàn lực tìm kiếm.

Trưa hôm đó, Hạ An cùng Trần Trạch và Vương Tú Anh tức tốc đến tỉnh M.

Nhìn núi rừng trùng điệp trước mắt, Vương Tú Anh hấp tấp muốn leo ngay lên núi tìm người nhưng đã bị Trần Trạch và mấy viên công an ngăn cản.

Đội trưởng đội cứu hộ đi tới trước mặt họ, ngắn gọn giải thích: "Tìm được người trong thời gian càng ngắn thì bọn trẻ càng an toàn, nhưng diện tích phần núi này quá lớn, khó mà xác định được hướng đi của chúng, có lẽ lời nói của người nhà có thể giúp ích được phần nào."

Cha mẹ bạn học họ Lý kia bối rối hỏi lại: "Chúng tôi có thể giúp được gì sao?"

"Có thể giúp được gì hay không thì hiện giờ còn chưa biết, có điều có lẽ sẽ tăng hiệu suất cứu hộ, cứ đi thử một lần cũng tốt."

Trần Trạch và Vương Tú Anh đã mất ngủ thao thức mấy đêm, tuổi tác cũng đã cao, Hạ An vẫn còn trẻ khoẻ nên liền cùng cha của bạn học Trần Khiêm Minh theo chân đội cứu hộ lên núi.

Rừng già rậm rạp, lúc nào cũng có nguy cơ đụng phải rắn rết côn trùng, hiểm nguy bủa vây tứ phía.

Hạ An bám sát gót các thành viên trong đội cứu hộ, khi cần thì cung cấp một ít thông tin, đoàn người từ từ thâm nhập vào sâu trong vùng núi.

Chập tối, ở bên rìa hồ nước, họ phát hiện một loạt dấu chân hãy còn khá mới, hẳn là một đứa trẻ phải ở đâu đó quanh đây.

Chẳng bao lâu sau họ đã tìm thấy đứa trẻ nọ, đối phương vừa lau nước mắt lã chã trên gương mặt vừa nghẹn ngào thuật lại câu chuyện cậu ta và Trần Khiêm Minh tách nhau trong rừng, tuy nhiên vì không tỏ tường đường đi, cũng không cung cấp được thêm manh mối nào hữu ích cho việc xác định phương hướng cứu hộ.

Đội cứu hộ chia thành hai nhóm, một nhóm đưa hai cha con kia xuống núi, sáu người còn lại cùng Hạ An tiếp tục công cuộc tìm người.

Bóng đêm sập xuống, bốn bề tối đen như mực, đoàn người phải tiếp tục lần mò trong ánh đèn pin nhập nhoạng.

Cuối cùng đội cứu hộ cũng tìm được Trần Khiêm Minh đang nằm hôn mê ở phía sau lùm cây, khuôn mặt không biết bị con gì cắn mà sưng lên đỏ tấy, chân tay cũng nổi mẩn đỏ, sờ vào trán thì thấy nóng rẫy.

Hạ An cố sức lay tỉnh cậu ta.

Trần Khiêm Minh dụi mắt, mê mang tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu ta nhìn thấy là ánh mắt quan tâm lo lắng của Hạ An, kế đó là các thành viên đội cứu hộ đang cầm đèn pin đứng ở phía sau cậu.

Sau giây phút đờ đẫn ngắn ngủi, Trần Khiêm Minh khóc oà thành tiếng, nhào vào trong ngực Hạ An.

Câu ta và bạn học họ Lý nhất thời nổi hứng, định thực hiện một chuyến thám hiểm trong khu rừng này, dè đâu thăm thú đã chẳng thành, mạng suýt chút nữa cũng đi tong.

Suốt hai ngày hai đêm ở trong rừng rậm, Trần Khiêm Minh vô cùng sợ hãi, lần đầu tiên cậu ta ý thức được sự nhỏ bé của con người giữa thiên nhiên, trùng hại rắn độc bủa vây, thú dữ có thể bất thình lình xuất hiện, tất cả đều khiến cậu ta không dám chợp mắt. Cứ thế cơ thể chịu đựng hai ngày dằn vặt thì cũng đã đến ngưỡng, cậu ta lên cơn sốt cao rồi rã rượi lịm đi. Dẫu có thế nào thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, trong nháy mắt nhìn thấy Hạ An, cậu ta không kiềm nổi mà oà ra nức nở.

Đúng vào lúc này, vài giọt nước lạnh băng tí tách rớt xuống má Hạ An.

"Mưa rồi," một người trong đội cứu hộ kêu lên, "Chúng ta phải mau chóng xuống núi thôi, trận mưa này xem chừng không nhỏ đâu."

Hạ An gật đầu, vận sức xốc cơ thể Trần Khiêm Minh lên lưng mình, leo xuống núi dưới sự hỗ trợ của các thành viên trong đội cứu hộ.

Mưa xối đất ướt đẫm bền bệt, rêu bám đầy trơn trượt lối đi, Hạ An cõng người bước từng bước loạng choạng.

Khi mọi người sắp xuống tới nơi, cơn dông càng lúc càng thêm lớn. Trần Khiêm Minh không nói tiếng nào nhưng so với trước đây thì hiểu chuyện hơn nhiều, biết dùng tay che mưa giúp Hạ An.

Âm thanh "răng rắc" vang lên, Hạ An thầm than trong đầu không ổn, chân dẫm phải một nhành cây ướt nhẹp, rêu phủ lối càng góp phần đẩy cơ thể cậu lao vun vút xuống phía dưới. Một thành viên đội cứu hộ gần đấy thấy thế vội vã đưa tay kéo cậu lại, Hạ An gắng che chở cho Trần Khiêm Minh đang ở trên lưng, cả người ngã nhào ra vào nền đất. Một cơn đau bất chợt truyền tới từ mắt cá chân, cậu không nhịn nổi phải rên lên khe khẽ.

"Cậu có sao không?"

Một người tức thì chạy tới đỡ cậu dậy, Hạ An đứng lên, khẽ khàng lắc lắc cổ chân, có chút nhói đau âm ỉ, hẳn là đã bị trật rồi nhưng may mà không quá nghiêm trọng.

Trần Khiêm Minh sụt sịt hít vào một hơi, lí nhí hỏi: "Anh, anh có bị sao không?"

Hạ An ngẩn người một chốc. Thường ngày Trần Khiêm Minh không thích cậu nên cơ hồ chưa từng dùng lối xưng hô này, vừa rồi nghe được, Hạ An có phần chưa kịp thích ứng.

Sau thoáng chốc ngơ ngẩn, cậu mau chóng hoàn hồn, lắc đầu: "Anh không sao, chúng ta đi tiếp thôi."

Đoạn đường còn lại, Trần Khiêm Minh nhất quyết không để Hạ An hay ai khác cõng nữa. Cậu ta sốt cao, nhịn đói đã hai ngày trời nên bước đi rất chậm chạp, mọi người bởi thế cũng đồng loạt giảm tốc độ theo, ấy thế mà so với lúc trước, nhịp điệu lại trở nên ổn định hơn nhiều.

Nhác thấy bóng Trần Khiêm Minh, Trần Trạch và Vương Tú Anh lập tức chạy tới, Hạ An đứng kế bên qua loa dùng khăn giấy lau người.

Họ ở lại tỉnh M một đêm. Trần Trạch và Vương Tú Anh trước hết đem Trần Khiêm Minh đến bệnh viện kiểm tra một chút, sau khi truyền dịch và uống ít cháo nóng, cậu ta nằm trên giường thiếp đi.

Ba người lớn tìm một nhà nghỉ đặt phòng. Hạ An tắm rửa sạch sẽ trong nước ấm rồi leo lên giường, bấm số gọi cho Phó Giản Dự.

"Tìm được người là tốt rồi," Phó Giản Dự đứng nơi ban công, phóng tầm nhìn ra xa, thu vào mắt muôn vàn ngọn đèn lấp lóe tượng trưng cho từng ấy gia đình ngoài kia, trầm giọng hỏi, "Khi nào em về?"

"Em trai em sáng mai xuất viện, vé máy bay đặt bay chuyến trưa, chắc tầm chiều là có thể về tới nhà."

Khi thốt lên tiếng "nhà", trong lòng Hạ An dậy lên niềm xúc động.

Tuy được vợ chồng họ Trần nhận nuôi đã lâu, tiếng "nhà" này cậu vẫn chưa quen nói, dẫu sao đối với cậu, nhà họ Trần cũng không thực sự mang theo tầng ý nghĩa ấy.

Ban nãy khi bước chân vào phòng, lúc Trần Trạch và Vương Tú Anh luôn miệng lặp đi lặp lại tiếng cảm ơn, Hạ An đều nói không sao ạ, kỳ thật trong lòng cậu hiểu rõ, huyết thống là một hố ngăn cách, cậu sẽ chẳng bao giờ có thể hoàn toàn gia nhập vào ngôi "nhà" ấy.

Mặc dù sự việc hôm nay khiến ba người nhà họ Trần càng thêm thừa nhận cậu là một thành viên trong gia đình, đối xử với cậu càng thêm thân thiết gần gũi, thế nhưng nỗi trống trải từ năm bảy tuổi cho tới giờ là hai mươi hai, mười lăm năm đơn côi, những thiếu thốn tình cảm ấy trước sau gì đều chẳng cách nào bù đắp nổi.

Cậu vẫn ghi lòng tạc dạ, cảm kích không quên, nhưng niềm đau đáu trông mong với tình thân gia đình đã biến mất hầu như chẳng còn chi nữa. Âu cũng là hiện thực cuộc sống, Trần Trạch và Vương Tú Anh vĩnh viễn không thể nào đối với cậu như đối với Trần Khiêm Minh, tình yêu và sự quan tâm xuất phát từ huyết thống ấy khó có thể nào dứt bỏ, cũng chẳng cách nào tùy ý trao người.

Chỉ là Hạ An đã dần thấu tỏ và nhìn thoáng ra rồi, hiện giờ mỗi ngày cậu đều sống rất tốt, quan trọng nhất là có thể ở bên, cùng bầu bạn với Phó Giản Dự. Dạo gần đây cậu vẫn thường ngẫm nghĩ, phải chăng là thời thanh xuân dài lâu đằng đẵng, những năm tháng cô độc bấy nay, tất cả đều là để trải đường cho bao phút giây hiện tại quý giá.

Cậu dồn hết mọi nỗ lực và may mắn, rốt cuộc cũng chạm tới được tia sáng thuộc về mình, nếu vậy, ai có thể nói số phận của cậu là bất hạnh đây?

"Sao em không nói gì nữa vậy?"

Thanh âm dịu dàng của Phó Giản Dự vang lên bên tai, Hạ An cụp mắt, khoé miệng không kiềm nổi vẽ nên một đường cong cong: "Vừa rồi em có hơi thất thần một chút."

"Em mệt rồi à?"

"Vẫn chưa."

"Vậy cùng anh trò chuyện thêm một lát," Phó Giản Dự thấp giọng nỉ non, "Chỉ mới không gặp có hơn hai mươi giờ đồng hồ thôi mà anh đã thấy nhớ em vô cùng."

"Em cũng vậy."

Phó Giản Dự nói tiếp: "Hôm nay anh mới lấy từ chỗ bạn hai tấm vé, tối mai viện bảo tàng ở Đông Giao có mở triển lãm về lịch sử Châu Âu, bọn mình ăn tối xong thì cùng nhau đi xem nhé?"

"Vâng."

Trong một gian phòng khác, Trần Trạch dựa đầu vào thành giường, vừa lau mắt kính vừa nói: "Mấy hôm nay may mà có Tiểu Hạ, bằng không có lẽ chúng ta cũng không đi được đến bước này, người tra ra tung tích của Khiêm Minh cũng nói là đơn giản chỉ muốn giúp Tiểu Hạ một tay."

Vương Tú Anh trở mình trằn trọc, nghe ông nói vậy thì im lặng hồi lâu, hỏi khẽ: "Ông nói xem, Tiểu Hạ có trách chúng ta hay không?"

Trần Trạch qua loa đặt kính sang một bên, nhất thời im lặng không đáp, Vương Tú Anh lại nói tiếp: "Nó từ cấp hai đã ở trọ tại trường, khi đó nhà chúng ta cũng nghèo, chỉ có thể cố hết sức để Khiêm Minh ăn ngon uống tốt, Tiểu Hạ nói nó có thể kiếm được tiền, không cần chúng ta bận tâm. Giờ nghĩ lại, khi đó nó mới chỉ là học sinh cấp hai, có thể kiếm ra tiền kiểu gì cơ chứ?"

Những âm cuối của bà run rẩy, ánh đèn mờ cũng bất chợt chớp nháy.

Trần Trạch bặm chặt môi, sau hồi lâu, ông thở dài não nề: "Có trách hay không thì tôi không biết, nhưng có lẽ chúng ta đã thiếu nợ nó nhiều lắm."

Trần Trạch và Vương Tú Anh luôn tưởng nhận nuôi Hạ An là đã cho cậu một mái nhà, một chốn về, bảo đảm cậu có thể sống tiếp, thế nhưng họ đã chưa làm tròn trách nhiệm của mình. Những gì họ trao đi quá ít, nhưng vẫn luôn đặt mình ở vị trí ân nhân, ngỡ rằng như vậy là đã đủ, để rồi giờ đây khi nghĩ lại, trong lòng không khỏi thấy hổ thẹn và áy náy.

"Hiện giờ nhớ lại, trong lòng tôi cứ buồn bã không yên," Vương Tú Anh cựa người nằm nghiêng, "Ông nói xem, có phải chúng ta đã sai rồi hay không?"

Trần Trạch nằm xuống, đắp kín chăn rồi thở dài: "Ngủ đi, bà cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện gì đã sai thì cũng không thay đổi được nữa, sau này chúng ta hãy thường xuyên gọi Tiểu Hạ về nhà, rồi từ từ bù đắp cho nó."



Sáng hôm sau, sau khi bệnh viện kiểm tra lại lần cuối, Trần Trạch làm thủ tục xuất viện, mọi người lên máy bay trở về thành phố D.

Hạ An bảo tài xế dừng xe trước cửa nhà họ Trần một lát rồi đi tiếp đến điểm hẹn, còn Phó Giản Dự đã tới đó từ tầm một tiếng trước, tại Trung tâm chiếu phim Sùng Sơn.

Mấy bộ phim phát hành thời gian gần đây ít nhiều đều mang yếu tố rùng rợn, thế nên để đồng bộ, ánh đèn trong rạp cũng được điều chỉnh cho mờ hơn, vừa vặn lại thích hợp để Phó Giản Dự che giấu thân phận, tránh để người qua đường phát hiện.

Hắn mặc một chiếc áo khoác lông màu đen đơn giản, dựng phần cổ lên che kín cằm, đồng thời che cả đi nửa dưới của khẩu trang. Mùa đông, người người đều mặc những bộ đồ dày cộp, hình dáng cơ thể bị che khuất, thế nên ăn mặc như hắn cũng chẳng thu hút sự chú ý của ai.

Phó Giản Dự đội mũ lưỡi trai bước vào khu nghỉ, ngồi ở chiếc ghế mây trong cùng gõ tin nhắn gửi cho Hạ An.

Gọi một ly nước chanh, hắn tuỳ tiện lướt xem điện thoại, thấy trên hot search đang treo tên một thành viên trong ban nhạc cũ của Dịch Chính Hành, Thẩm Chấn.

Hắn thuận tay nhấn vào xem sao.

Sau khi nhóm nhạc tan rã, Thẩm Chấn cũng tham gia diễn xuất trong một bộ phim mới, theo dự tính, hẳn là cũng sẽ phát hành vào dịp Tết giống như họ. Người hâm mộ của y và Dịch Chính Hành ở trong trạng thái so kè kịch liệt, không ai chịu phục ai, hai bên đều tuyên bố sẽ dùng doanh thu phòng vé để chứng minh thực lực. Chỉ có điều hiện giờ, danh tiếng của Thẩm Chấn đang chiếm thế thượng phong, so với Dịch Chính Hành, cả về độ nổi bật lẫn tài nguyên y đều có phần lấn át.

Sở dĩ lần này Thẩm Chấn lên hot search là bởi vì bị thương khi đóng phim. Y đăng lên Weibo một bức hình cẳng chân quấn trong băng gạc đính kèm emoji khóc thút thít, thế là bên dưới khu bình luận, fans tràn vào thương cảm, vỗ về, cổ vũ, thi nhau nhắc nhở y cố gắng nghỉ ngơi.

Bốn chữ #Thẩm-Chấn-bị-thương# hiển nhiên đã được mua hot search, rất nhiều trang tin giải trí đồng loạt đăng bài seeding lên, nơi nơi dậy than những tiếng đau lòng sướt mướt.

Phó Giản Dự nhớ lại cảnh diễn trước khi đóng máy, lần đó mũi kiếm của hắn đã vô tình quẹt qua làm bị thương gương mặt của Dịch Chính Hành.

Hắn vào trang Weibo của đối phương, hôm đóng máy, Dịch Chính Hành cũng đăng lên một bài viết nhưng không làm dậy sóng trong cộng đồng fans.

Trong bức hình hôm đó, Dịch Chính Hành một tay chống cằm, miệng cười tươi roi rói với ống kính, bàn tay y vừa khéo che khuất đi vết thương trên má, ấy chính là bởi vì không muốn fans của mình nhìn thấy.

Bản chất của cái giới này là vậy, người hiểu được cách lăng xê, cách khơi dậy sự lo lắng của fans, cách tận dụng thời cơ, thông thường sẽ thu hút được càng nhiều sự chú ý, nếu không giả vờ yếu đuối, không sử dụng chiêu trò, rất lắm khi thậm chí còn chẳng lên được vị trí sao hạng ba, người có thể dựa vào thực lực mà leo tới đỉnh cao đã ít lại ngày càng ít.

Phó Giản Dự trầm ngâm một hồi rồi nhấn thích bài đăng kia của Dịch Chính Hành.

Khoảng không trước mặt bỗng dưng bị cản lại, Phó Giản Dự ngẩng đầu, thấy hai người nọ thì không khỏi kinh ngạc đứng hẳn dậy: "Đạo diễn Bùi, thầy Phan, trùng hợp quá ạ."

"Đúng là trùng hợp thật," Phan Khâm khẽ cười, "Từ xa xa bác đã nói người kia trông giống Giản Dự rồi mà Triều Kiếm cứ không tin, phải đến sát rạt đây mới chịu thừa nhận đấy là cháu, cháu đi cùng với ai à?"

"Vâng, cháu và Tiểu Hạ hẹn nhau cùng đi."

Bùi Triều Kiếm đưa mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cong môi mỉm cười: "Cậu cũng phóng khoáng thật đấy nhỉ, ăn mặc thế này mà cũng dám ra ngoài."

Phó Giản Dự bật cười thành tiếng: "Bác chẳng phải cũng thế hay sao, đạo diễn Bùi và thầy Phan đến đây làm gì thế ạ?"

"À ừ, dạo gần đây có một bộ phim nước ngoài được đánh giá rất cao, tiện thể cũng đã lâu rồi không ra rạp trải nghiệm xúc thực nên chúng tôi hẹn nhau tới đây xem luôn."

Cách thời gian chiếu phim còn tận hai mươi phút, hai người liền ngồi xuống vị trí đối diện Phó Giản Dự hàn huyên một lát.

Phan Khâm chợ nghĩ tới một chuyện bèn lên tiếng hỏi Phó Giản Dự: "Mấy bữa nữa cháu và đám người của Triều Kiếm phải chạy lịch tuyên truyền đúng không?"

"Đúng vậy."

"Tiểu Hạ có đi cùng với cháu không?"

Phó Giản Dự suy nghĩ một lát rồi đáp: "Về mặt nguyên tắc thì không cần, nhưng chắc là đến lúc đấy em ấy cũng sẽ cùng đi với cháu cho vui."

"Thế à, bác biết rồi."

Phó Giản Dự để ý thấy điệu bộ muốn nói lại thôi của Phan Khâm bèn thấp giọng dò hỏi: "Thầy Phan muốn gặp Tiểu Hạ để bàn bạc chuyện gì sao?"

"Giản Dự đúng thật là một người thông minh, có điều," Phan Khâm ngưng lại một chốc rồi nói tiếp với vẻ hơi tiếc nuối, "Nó đã từ chối bác rồi."

"Sao cơ ạ?"

Phan Khâm thấy không thể gạt được hắn nữa liền kể lại tường tận: "Tầm dịp Tết, bác sẽ đi qua rất nhiều nơi để quay chụp những tác phẩm tâm đắc, đồng thời đó cũng là cách để rèn luyện nâng cao kỹ năng bản thân. Bác rất thích Tiểu Hạ, nó vừa có thiên phú lại vừa nghiêm túc, có nhiều không gian để tiến bộ. Hồi quay phim ở thành phố C, bác đã đề cập với nó một lần, bảo là muốn đưa nó cùng đi, thế nhưng Tiểu Hạ không nhận lời, chắc là nó vẫn muốn làm việc ở công ty cháu. Có điều bác thấy nếu nó cứ tiếp tục làm nhiếp ảnh gia ở công ty giải trí, tuy không có gì đáng trách nhưng e là có điểm đáng tiếc."

Phó Giản Dự trầm mặc nghe ông nói hết, nhất thời im lặng không nói năng gì.

Bùi Triều Kiếm chen miệng hỏi: "Nó có nói gì với cháu không?"

"...... Không có."

Trả lời xong, Phó Giản Dự lờ mờ nhớ lại câu hỏi hôm trước Khổng Chí từng hỏi mình.

—— Cậu ấy có hỏi gì ông không?

—— Không có.

Hai đoạn đối thoại sao mà tương tự đến thế.

Phan Khâm và Bùi Triều Kiếm đều không nói gì nữa, đợi đến giờ chiếu thì đứng dậy rời đi.

Còn lại một mình, hắn thẫn thờ lặng yên ngồi đó.

Cách đó không xa là một đôi tình nhân đang cãi vã vì những chuyện lặt vặt.

"Anh nói đi, có phải là anh có gì đó với cô gái kia không?" Một cô gái vốn nhã nhặn ôn hoà bỗng dưng trở nên mất kiểm soát, cao giọng chất vấn, "Anh và cô ta ngày nào cũng nhắn tin WeChat với nhau, tin nhắn của tôi thì anh đáp trả lạnh nhạt, rốt cuộc hai người đưa đẩy cái quái gì thế hả?!"

Chàng trai bị tra hỏi trước đám đông, xấu hổ ngoảnh mặt đi chỗ khác: "Em có thể đừng làm vậy nữa được không, trước kia em đâu phải là người như thế."

Cô gái thổn thức nghẹn ngào: "Đúng vậy, trước kia tôi đâu có thế này, hồi còn độc thân, tôi tốt hơn bây giờ bao nhiêu, không cần phải mỗi ngày lo lắng anh ra ngoài ngoại tình, cũng không cần hàng đêm theo dõi nhất cừ nhất động của anh trên vòng bạn bè QQ, giờ tôi thật sự không thể nào nhịn nổi thêm nữa."

"Em nói em không nhịn nổi, chẳng lẽ là em không có vấn đề gì sao?"

Cô gái gần như sụp đổ, cuồng loạn nói: "Tôi thì có vấn đề gì? Anh suốt ngày đi thả thính khắp nơi, giờ lại quay sang trách móc tôi đấy hả?"

"Thả thính cái gì, chỉ là bạn học bình thường tuỳ tiện nói chuyện với nhau mấy câu thôi mà, cô ấy nói muốn thi lên cao học, thân là đàn anh cùng ngành, hỏi tôi mấy câu thì có vấn đề gì? Nếu không tin thì giờ tôi đưa điện thoại cho cô xem lịch sử tin nhắn. Lần trước áo thi đấu của tôi lỡ dính chút sơn đỏ, cô lại cứ nhất quyết tra hỏi đấy là dấu son của ai, cô gái kia là ai? Đm, tôi hoàn toàn trong sạch, làm gì còn cô gái nào khác. Nếu không phải cô là bạn gái tôi, tôi đã sớm chả muốn nhịn nữa rồi!"

"Nếu không phải vì yêu, hà cớ gì tôi phải quan tâm đến anh, nếu không phải vì yêu, anh có cùng ai nói chuyện, cùng ai lên giường tôi cũng chả thấy làm sao cả! Anh cứ thử hỏi mấy cô bạn gái của đám bạn anh mà xem, ai thấy mấy thứ như vết son trên áo bạn trai mình mà không sinh nghi, anh cứ thử hỏi họ mà xem, nếu không nghi ngờ không hỏi Hạ An, ấy căn bản chính là không quan tâm, không thèm để ý mà thôi, còn tôi, tôi thì lại để ý đấy!"

......

Đôi tình nhân trẻ cãi vã một hồi, cô gái nước mắt giàn giụa xoay người chạy đi, chàng trai mặt mày u ám đứng lặng trong chốc lát rồi cũng rảo bước đuổi theo, để lại phía sau những tràng thì thầm đánh giá.

Phó Giản Dự khẽ gục đầu, cảm giác khó tả hôm bữa, giờ đây tựa hồ đã ngộ ra dáng hình.

Điện thoại rung mấy tiếng thông báo WeChat có tin nhắn mới.

Hạ An: Em vừa mới xuống xe, chỉ ba phút nữa là tới nơi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.