🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bởi vì mớ thông tin sứt sẹo của Khổng Chí, cả đám đều rơi vào tình cảnh nhận thức sai lệnh. Sau khi phát hiện ra Hạ An là nam, đống vấn đề họ chuẩn bị trước đó như là khi nào định kết hôn, lúc nào tính sinh em đều bị dồn ứ lại ở trong bụng, nhất thời chẳng còn biết nói năng gì.

Thực ra tư tưởng của đám người này cũng rất cởi mở, ngay cả trong những giây phút kinh ngạc ban đầu, họ cũng không vì giới tính của cậu mà lỡ miệng thốt ra lời nào hàm hồ.

Tuy rằng là nam nhưng đường nét khuôn mặt Hạ An lại thiên về hiền hòa thanh tú, thoạt trông đã biết là một người hoà nhã rụt rè, mấy chuyện cười tục tĩu này nọ chẳng cách nào mở miệng nổi. Ngữ khí của bọn họ khi nói chuyện cũng trở nên đứng đắn, câu hỏi đưa ra đều nghiêm chỉnh chẳng vòng vo hay lắt léo gì.

Khổng Chí nhớ lại mấy mẩu tin Phó Giản Dự hé lộ, thử gợi chuyện: “Tiểu Hạ là nhiếp ảnh gia à?”

“Vâng,” Hạ An gật đầu trả lời, “Nhưng em không phải là dân chuyên, chỉ mày mò tự học thôi.”

“Tự học thành tài thật là tốt,” Lan Dũng tiếp lời, “Đúng là có thiên phú, anh Phó thật là tinh tường!”

Khổng Chí ngứa mắt cái điệu bộ xum xoe của Lan Dũng liền hừ lên dè bỉu, đồng thời quạt tay gõ vào đầu y: “Em đừng để ý đến cái thằng này, cả ngày chỉ biết phun ra mấy lời màu mè ba hoa.”

Hạ An giữ ý mỉm cười đáp lại Lan Dũng trong lúc đối phương giận dỗi ưỡn ngực lý sự: “Đấy không gọi là ba hoa, đấy gọi là dẻo miệng, là biết cách ăn nói!”

Cứ thế kẻ tung người hứng một hồi, có nhân viên gõ cửa vào thay mấy khay hoa quả, Hạ An vừa lúc muốn vào nhà vệ sinh liền nhân thể đứng dậy, đánh tiếng với Phó Giản Dự và những người khác rồi theo người nọ bước ra khỏi phòng.

Người vừa đi, cả bọn liền túm tụm vây quanh Phó Giản Dự.

Khổng Chí tới tấp lên án: “Sao ông không nói trước với tôi người ta là nam? Để bọn tôi đang định hô vang mấy tiếng “chào chị dâu” thì lại phải nuốt ngược trở về!”

Phó Giản Dự bật cười: “Ông nào có hỏi tôi đâu.”

Lan Dũng chóp chép nhai một miếng cau, mở miệng lúng búng: “Tiểu Hạ trông thật thanh tú hiền hoà, ngưới đẹp tính tình lại tốt, nhìn thế nào cũng thấy thiện cảm.”

Khổng Chí trừng mắt lườm y: “Mày có biết hôm nay mày low lắm không?”

Lan Dũng tỏ vẻ tủi thân: “Hứ, mịe mày, sao hôm nay tao nói câu nào mày cũng bốp chát câu nấy thế. Anh Phó, anh phân xử hộ em với!”

“Mấy người cứ tiếp tục, tôi sẽ đứng ngoài quan sát thế cục.”

Khi Hạ An về phòng, chẳng mấy chốc cậu cũng gia nhập vào cuộc trò chuyện giỡn hớt này.

Một lát sau, một chiếc bánh sinh nhật được bê lên.

Nhìn cái bánh ba tầng to tướng, Phó Giản Dự cười giễu: “Thế này cũng long trọng quá rồi đấy.”

“Thế nên tụi này mới đều chừa bụng cả đấy,” Lan Dũng thả cẳng chân đang vắt vẻo xuống, cười hì hì, “Ăn không hết thì để lát tổ chức đại chiến bánh kem.”

Đương lúc Phó Giản Dự khom lưng định thổi tắt nến thì Khổng Chí ngăn lại: “Còn chưa ước nữa mà.”

Có người lên tiếng chen miệng: “Không ước thì thôi, cũng có sao đâu.”

Phó Giản Dự đưa mắt nhìn ánh nến lung linh, khoé môi cong cong: “Thôi, vẫn cứ ước đi thì hơn.”

Hạ An đứng kế bên, lặng lẽ ngắm Phó Giản Dự khép rủ hàng mi.

Ánh nến đu đưa chiếu hắt lên sườn mặt, phản chiếu bóng hình khiến trái tim rộn ràng rung động.

Chẳng mấy chốc, Phó Giản Dự đã lại mở mắt: “Ước xong rồi.”

“Ước cái gì đấy?”

Phó Giản Dự tỏ vẻ thần bí: “Điều ước mà nói ra thì sẽ không linh.”

Cả bọn phá lên cười, bắt đầu công cuộc chia bánh kem. Lan Dũng chọn miếng bánh chocolate có tên Phó Giản Dự chìa tới trước mặt Hạ An: “Của em này!”

Hạ An nói tiếng cảm ơn, chậm rãi nhấm nháp miếng chocolate từng chút, từng chút một.

Một bóng đen khẽ ngả về phía cậu, Phó Giản Dự thấp giọng quan tâm: “Em ăn nữa không?”

Hạ An đáp vâng, mềm nhũn thỏ thẻ: “Ngọt lắm ý.”

“Hai người đang nhỏ to thầm thì gì đấy?”

Hạ An và Phó Giản Dự cùng lúc quay đầu, khuôn mặt bất chợt va phải thứ gì lành lạnh, Lan Dũng ngửa đầu cười thích chí: “Đánh lén thành công, yeah!”

Có lý nào lại ngồi yên chờ chết, Phó Giản Dự và Hạ An tới tấp trét bánh lại vào khuôn mặt y.

“A a a, mấy người không thể làm vậy, hai đánh một là không công bằng!”

Phó Giản Dự chẳng hề nương tay, tiếp tục quẹt bánh khắp mặt y: “Chúng tôi không phải là một chỉnh thể sao.”

“Oa oa oa, bát cơm chó này tui không thèm, tránh xa tui ra……”

Đùa nghịch một hồi, mọi người đều la lết nằm bệt cả ra, sau đó lục tà lục tục vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại.

Khi Hạ An chuẩn bị theo chân những người khác ra ngoài, Phó Giản Dự nhanh tay đóng cửa lại, xoay người ôm chầm lấy cậu.

Cánh tay hắn siết chặt vòng eo, hơi thở nóng rực phả lên gương mặt cậu, trái tim đập lỡ nhịp, Hạ An lúng túng lập bập: “Sao…… Sao vậy?”

Gò má phủ đầy kem bơ và đôi mắt long lanh ướt át của cậu khiến hầu kết Phó Giản Dự nhấp nhô dao động, những âm tiết trầm ấm du dương chầm chậm phát ra từ cổ họng hắn: “Để anh nếm thử xem má lúm của em với bơ cái nào ngọt hơn nào.”

Đám người rửa mặt xong lũ lượt về phòng nhưng phải mất một lúc lâu, họ mới thấy bóng dáng của Phó Giản Dự và Hạ An xuất hiện trở lại.

Khổng Chí để ý thấy vệt đỏ trên má Hạ An, nghi hoặc hỏi: “Mặt Tiểu Hạ bị làm sao vậy?”

Hạ An theo bản năng đưa tay chạm lên khuôn mặt. Hình ảnh Phó Giản Dự liếm láp lúm đồng tiền của cậu lại hiện về, không những thế, hắn còn gặm cắn say mê rồi liên tục vói đầu lưỡi vào khẽ lõm đó mà thoả thuê mút mát, đoạn hồi ức sóng sánh dục vọng ấy nhuộm đẫm làn da cậu trong sắc sơn rực đỏ.

Nắm lấy tay cậu, Phó Giản Dự lên tiếng trả lời thay: “Có thể là do ban nãy hơi nóng.”

“Hừm.” Khổng Chí nửa tin nửa ngờ liếc mắt đánh giá hai người họ.

Tụ tập đến tầm hơn chín giờ, Phó Giản Dự để ý thấy mắt Hạ An cứ nhấp nha nhấp nháy bèn ghé lại bên tai cậu thì thầm: “Em mệt à?”

Hạ An lúc lắc đầu, nhưng quả thật đúng là cậu có hơi buồn ngủ. Có điều, hôm nay là sinh nhật Phó Giản Dự, hơn nữa lại là lần đầu tiên cậu gặp gỡ bạn bè của hắn, Hạ An không muốn khiến mọi người mất hứng.

Phó Giản Dự đoán được tâm sự trong lòng cậu, nhẹ giọng: “Sau này còn nhiều dịp gặp mặt, hôm nay nếu em mệt thì cứ về nghỉ ngơi trước đi. Bọn nó đều là cú đêm, đêm nay chắc là phải muộn lắm mới chịu thả anh về đấy.”

Hạ An chần chừ một hồi rồi gật đầu nói vâng.

Phó Giản Dự đoán quả không sai, đám người này quấn lấy hắn hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, lần chần tới tận đêm hôm khuya khoắt mới chịu buông tha.

Hắn lái xe về, thời điểm mở khoá thì phát hiện trong nhà hãy còn sáng đèn. Vừa bước chân vào cửa, Hạ An trong bộ đồ ngủ đã chạy ùa ra, hối hả sà vào vòng tay hắn.

Phó Giản Dự ôm người vào lòng, âu yếm đặt lên trán cậu mấy cái hôn dịu nhẹ: “Muộn thế này rồi sao em còn chưa ngủ?”

Hạ An đưa tay dụi dụi mắt, mỉm cười thỏ thẻ: “Đã ngủ một giấc rồi, nửa tiếng trước đột nhiên tỉnh dậy liền không nằm tiếp nữa, em muốn đợi anh về.”

“Ừ, để anh đi tắm cái đã.”

Phó Giản Dự cởi áo khoác đặt trên tủ đầu giường, cầm bộ đồ sạch để thay bước vào phòng tắm.

Hạ An muốn giúp hắn mang chiếc áo khoác kia tới phòng giặt liền cầm nó lên tuỳ tiện lật xem, bỗng chốc cậu nhìn thấy giữa những vệt bơ lấm lem, trên cổ áo có một dấu son vô cùng chói mắt, dấu son này hãy còn tươi mới, mị hoặc đầy sắc tình.

Trái tim Hạ An tức thì giật nảy, trong thoáng chốc nỗi hoảng loạn xâm chiếm cõi lòng cậu, thế nhưng chẳng kéo dài bao lâu, cơn sóng trào ấy đã tĩnh lặng trở lại.

Trong phòng không có con gái, Phó Giản Dự cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, dấu son này…… hẳn chỉ là trò đùa dai nào đó thôi.

Hạ An hít một hơi sâu, ổn định lại tâm tình, đem chiếc áo kia thả vào lồng giặt và nhấn nút khởi động máy.

Sáng hôm sau, Hạ An tỉnh dậy từ rất sớm.

Phó Giản Dự hơn nửa tháng nay chẳng hề thức khuya, lúc Hạ An ngồi dậy cũng hãy còn ngái ngủ, mắt vẫn nhắm, hắn kéo tay cậu, thanh âm khàn khàn đứt quãng: “Nằm với anh thêm một lát.”

Hạ An nằm xuống, nhu thuận để Phó Giản Dự trở người ôm vào ngực. Trong cơn mơ màng, hắn say mê rải xuống cậu những nụ hôn không theo tiết tấu, để họ cứ hàm hàm hồ hồ nửa tỉnh nửa mê như thế đến tận mười giờ hơn mới rời giường chuẩn bị bữa trưa.

Trong phòng riêng, đám người sức lực dồi dào đã tụ tập thâu đêm suốt sáng mà hãy còn chưa thấy thoả mãn, nhăm nhe rủ nhau đến quán bar làm thêm tăng nữa. Khổng Chí vẫn còn có việc nên không tiếp tục cùng họ đàn đúm.

Lúc thanh toán hoá đơn, chợt có người lên tiếng cười trêu: “Mày nghĩ Tiểu Hạ có phát hiện ra dấu son kia không?”

Khổng Chí thuận miệng hỏi lại: “Dấu son nào cơ?”

“Khà khà, tối qua tao với Phương Chí Dũng lén lút bày trò chút đỉnh, ấn một dấu son môi lên cổ áo khoác anh Phó, ha ha, tao đã tưởng tượng ra vẻ mặt của Tiểu Hạ rồi đây.”

Khổng Chí nghe xong thì nụ cười trên môi tức thì tắt lịm. Tuy mới chỉ gặp Hạ An một lần nhưng y có thể thấy rất rõ ràng tầm quan trọng của cậu trong lòng Phó Giản Dự. Thời điểm bọn họ dốc sức trét bánh kem lên nhau, hắn vẫn khư khư tìm mọi cách che chắn cho cậu , bảo vệ cậu khỏi hầu hết các đòn đánh lén. Buông lời đùa giỡn hay thậm chí là giở trò chơi khăm với bản thân Phó Giản Dự thì chẳng sao, suy cho cùng bọn họ cũng là bạn bè, thế nhưng nếu đối tượng nhắm tới là Hạ An, Khổng Chí đã lờ mờ có dự cảm không ổn. Chỉ là mấy người kia không hiểu con người Phó Giản Dự như y, sau khi nghiêm túc nhắc nhở họ mấy câu, Khổng Chí cũng không nán lại thêm nữa.

Vừa rời khỏi toà nhà, Khổng Chí lập tức bấm số gọi cho Phó Giản Dự. Cùng lúc này, Hạ An đã ra ngoài, sau khi ăn xong bữa trưa, cậu nhận cuộc gọi từ Trần Trạch xong thì đi ngay.

Phó Giản Dự nhận điện thoại.

“Ông đang ở nhà một mình à?” Khổng Chí hỏi.

“Ừ, có chuyện gì không?”

Khổng Chí thở dài: “Bọn Phương Chí Dũng lại bày trò. Tối qua nhân lúc ông không để ý, bọn nó có lén lút ấn một thứ lên áo khoác ông.”

“Thứ gì?”

“Một dấu son môi, áo khoác của ông có bị Tiểu Hạ nhìn thấy không?”

Sau một quãng dài trầm ngâm, Phó Giản Dự hạ giọng hồi đáp: “Em ấy có thấy.” Chiếc áo khoác kia đã được lấy ra khỏi lồng giặt, hiện đang được phơi ngay ngắn trên ban công.

“Cậu ấy có hỏi gì ông không?”

“Không có.”

Phía Khổng Chí cũng trầm ngâm theo, y lựa lời: “Tiểu Hạ cũng chưa chắc đã thấy, ông đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi gọi điện cũng không có ý gì khác, chỉ là sợ chút việc nhỏ này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.”

“Cảm ơn ông, tôi sẽ nói rõ ràng với em ấy.”

Cúp máy, Phó Giản Dự buông thõng cánh tay, lòng bàn tay mân mê điện thoại. Hắn hồi tưởng dáng vẻ Hạ An khi rời nhà, cậu nhu thuận khép lại hàng mi để hắn hôn lên gò má lúm ấy.

Cậu dường như vẫn luôn như vậy, chẳng hề biết chối từ mà sẵn lòng tiếp nhận tất thảy những thứ gì hắn đưa, không một câu dỗi trách oán hời, hay chút mảy may đề phòng do dự.

Không phải là tới giờ hắn mới ý thức được điểm ấy, thế nhưng trong khoảnh khắc này, cõi lòng bỗng dấy lên chút cảm xúc phức tạp, chằng thể phân định rạch ròi, nhưng chắc chắn không phải là vui sướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.