🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bị Chu Phương tra hỏi một hồi, Lộ Tiểu Giang không chống đỡ nổi có gì khai tuốt luốt. Có điều chính ra y nào biết gì nhiều lắm đâu, kết cục Chu Phương cũng chấp nhận buông tha: “Thôi được, buổi chiều cậu ta ghé công ty, có gì tôi sẽ hỏi trực tiếp vậy.”

Lộ Tiểu Giang hơi lo lắng nên dò hỏi một câu: “Chị Phương, chẳng lẽ chị định chia rẽ uyên ương sao?”

Chu Phương bị y chọc cười: “Cậu lo việc của mình cái đi đã.”

Kết thúc cuộc gọi, Lộ Tiểu Giang dấm da dấm dẳn, hứ, rõ ràng là chị Phương tra hỏi em trước kia mà.

Sau buổi gặp mặt fans, Phó Giản Dự nhận điện thoại từ Lộ Tiểu Giang rồi mới lái xe đến công ty.

Chu Phương bày ra trước mặt hắn một số dự án đã được tuyển chọn kỹ lưỡng: “Đây là tư liệu mấy dự án chị đang để mắt, thời gian đều từ tháng ba năm sau trở đi, lúc đó việc tuyên truyền cho 《Một thoáng giang sơn》 chắc chắn đã xong xuôi cả rồi.”

Phó Giản Dự nhìn lướt qua rồi chọn ra hai phần, Chu Phương đánh giá sơ bộ, ngạc nhiên hỏi lại: “Toàn vào nửa cuối năm à?”

“Ừm, sau Tết em muốn nghỉ ngơi mấy tháng, không muốn để lịch trình quá gấp rút.”

Chu Phương khẽ khàng đánh nhịp vào tay vịn ghế: “Thật ra là cậu muốn có thời gian cùng Tiểu Hạ thảnh thơi đi du lịch chứ gì?”

Phó Giản Dự nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc: “Chị Phương đã biết cả rồi à?”

“Bớt diễn dùm,” Chu Phương bặm môi, “Tôi hỏi cậu, hai người ở bên nhau từ bao giờ?”

Phó Giản Dự ngả người tựa vào lưng ghế, hai tay đan chéo ở sau đầu: “Chắc cũng tầm khoảng thời gian em gọi điện cho chị.”

“Cậu và Tiểu Hạ,” Chu Phương ngập ngừng giây lát, “Đương nhiên là nếu hai người lâu ngày sinh tình thì cũng dễ hiểu thôi. Chỉ là thân phận của cậu, rồi cả giới tính của các cậu nữa, tất cả đều là những vấn đề nhạy cảm với công chúng.”

Phó Giản Dự hững hờ cười nửa miệng: “Em biết, công khai hay come out thì cũng có sao.”

Chu Phương mở miệng định tranh luận, nhưng Phó Giản Dự đã ra hiệu tỏ ý cứ để hắn nói hết cái đã: “Có điều cùng ai yêu đương là chuyện riêng tư, là quyền tự do cá nhân của em, em không có nghĩa vụ phải công khai với quần chúng. Hơn nữa, Hạ An cũng không phải là người trong giới. Cậu ấy là fan của em, vì thích em nên mới đến Người đương thời, thế nhưng những dơ bẩn của cái giới này em không muốn cậu ấy bị dính líu dù chỉ là một chút, cũng không muốn cậu ấy phải gánh chịu quá nhiều áp lực. Vậy nên nếu có người hỏi đến chuyện yêu đương, em sẽ thẳng thắn thừa nhận nhưng sẽ không tiết lộ gì thêm về mối quan hệ giữa em và cậu ấy.”

Chu Phương nghe hắn nói xong thì trầm ngâm hồi lâu, lựa lời: “Cậu vốn đi theo định hướng diễn viên, thái độ của quần chúng với chuyện yêu đương của cậu quả thật không giống với mấy lưu lượng khác trong giới. Chị vẫn thiên về hướng không công khai, nhưng cách nghĩ của cậu cũng không sai, trả lời thẳng thắn chân thành là được.”

Hai người chuyển sang bàn bạc mấy vấn đề liên quan đến công tác tuyên truyền phim. Sau khi rời công ty, Phó Giản Dự chạy xe đến Đại lộ Tam Âm đón Hạ An.

Khổng Chí cùng nhóm bạn bốn năm người đặt trước một phòng riêng, trên bàn bày la liệt đồ ăn thức uống, nhân viên phục vụ sau khi vào tặng thêm ít hoa quả thì cũng lẳng lặng lui đi.

Đám người trong phòng người toàn là bạn thân của Khổng Chí, hơn nữa cũng đều có quan hệ khá tốt với Phó Giản Dự, sau khi nghe kể Phó Giản Dự có người yêu thì nhao nhao lên đặt cược.

Khổng Chí nhặt mấy miếng hạt dưa thảy vào miệng, híp mí nói: “Tao biết nhiều hơn so với bọn mày, Giản Dự đã nói với tao rồi, là kiểu thuần khiết đó. Tao đoán là kiểu tóc dài thướt tha, cược mỗi đứa một cái notebook.”

Lan Dũng ngồi cạnh đập vai y: “Phải giao kèo trước, notebook ở đây là laptop đấy nhá, bằng không nếu đoán sai, mày lại bồi thường cho mỗi đứa một quyển sổ về viết chơi thì có mà hố to à.”

“Đúng đấy đúng đấy!”

Khổng Chí bật cười ha hả: “Đm, sao lũ bọn mày không đi ăn cướp hết đi, rồi, laptop thì laptop, thế là được chứ gì? Thêm một cái nữa, mắt một mí.”

“Mắt một mí thì liên quan gì ở đây?”

Khổng Chí mỉm cười không giải thích, giơ tay lên phẩy phẩy: “Đến lượt bọn mày.”

Lan Dũng góp lời: “Tao đoán là sẽ mặc đồ màu trắng, tiền cược là mỗi đứa ba cái quần lót CK!”

“Sao lại là màu trắng?” Lẫn trong những thanh âm chê bôi, có người lên tiếng đặt câu hỏi.

“Thuần khiết, là thuần khiết đấy có hiểu không,” Lan Dũng nhướng mày, “Hiện tại mấy hot girl mạng toàn kiểu mắt hai mí, nhàm chán, mắt một mí cũng chính là ý này chứ đâu!”

“Ha ha ha, mả cha cái thằng hề, good job đấy con!”

Khi cả lũ đang xúm vào hùa nhau dè bỉu, có người đột nhiên lên tiếng đề xuất: “Từ từ đã nào bọn mày, hay là chuẩn bị ít niềm vui bất ngờ cái đê nhể. Chẳng hạn như khoá trái cửa lại, đợi tí nữa hai người họ gõ cửa thì núp ở phía sau, mở cửa rồi đồng thanh hô hai tiếng “chị dâu”, bọn mày thấy sao?”

Khổng Chí xuỳ xuỳ: “Mày không thấy quê mùa vãi lều à?”

“Tao quê mùa tao nhận, nhưng quê mùa thì có làm sao. Quê mùa thật tốt, quê mùa vui khoẻ thành thơi. Anh Phó trước giờ cứ lạnh nhạt không dính bụi trần, nay không phải cũng chịu nhập tục bàn chuyện yêu đương rồi sao.”

Cả đám còn lại cũng hùa theo đồng tình, Khổng Chí thân cô thế cô chỉ đành gãi đầu thoả hiệp: “Thôi thì cũng được.”

Hạ An theo chân Phó Giản Dự lên xe, trong lòng ngổn ngang bao nghĩ ngợi. Chuyện lát nữa gặp mặt bạn bè hắn khiến cậu không tránh khỏi đôi phần thấp thỏm.

Bất luận là về ngoại hình hay tính cách, Hạ An đều cảm thấy bản thân thua kém Phó Giản Dự rất xa. Tuy hắn nói đây chỉ là một buổi tụ họp thông thường, thế nhưng cậu vẫn lo lắng không yên, nhỡ đâu cậu không nhận được sự chấp thuận của những người đó, hay lại nhỡ đâu cậu bị xa lánh vì không hoà nhập được với họ thì sao.

Phó Giản Dự từ tốn đỗ xe ở tầng hầm toà nhà, sau khi tắt máy rút chìa khoá, hắn âu yếm đưa tay vuốt ve mái đầu cậu: “Em đang nghĩ gì vậy? Sao mà cứ im lặng mãi thế.”

Hạ An bặm môi mỉm cười, lí nha lí nhí: “Không có gì ạ.”

Hai người xuống xe bước lên sảnh chính rồi dựa theo hướng dẫn của nhân viên đi đến phòng hẹn.

Phó Giản Dự đưa tay ra vặn nhưng nắm cửa lại bị kẹt lại.

Hắn ngưng động tác, quay sang nói với Hạ An: “Lát nữa chắc bọn nó sẽ bày ra mấy trò vớ vẩn, em đừng sợ, có anh ở đây.”

Hạ An ngẩn ngơ giây lát rồi gật đầu nói vâng.

Tay nắm vừa chuyển động, đám người trong phòng đã kích động thiếu điều nhảy cẫng cả lên, thế nhưng họ vẫn kìm nén lại được, nhanh nhẩu phóng đến bên cửa rồi núp ở đằng sau.

Lan Dũng đẩy Khổng Chí lên trước: “Mày mở đi.”

Khổng Chí không cự nự mà dứt khoát vặn chốt cài, cánh cửa bật mở.

“Chị ——”

Tiếng hô hào nghẹn lại nơi cổ họng, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng xấu hổ.

Đối diện với cả đám người, Hạ An thẹn thùng đứng bên Phó Giản Dự, cất giọng thân thiện mở lời chào: “Chào mọi người, em là Hạ An.”

Sinh sống ở nước ngoài cũng đã mấy năm, năng lực ứng biến hiển nhiên không thể thiếu.

Khổng Chí lẹ làng bắt tay cậu, tươi cười đáp lại: “Chào em, anh là Khổng Chí.”

Phó Giản Dự nhìn sắc mặt là biết lũ này ban nãy định giở trò quỷ gì đây, thế là hắn liền giơ tay lên khoác vai Hạ An, nói: “Tụ hết lại thế này là định chặn đường cướp giật đấy à?”

Lan Dũng lúc này mới tựa như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, lôi lôi kéo kéo cả lũ tránh đường, chừa lối vào cho hai người kia.

Trên bàn bày biện đủ thứ đồ ăn, vài người vì không nắm được sở thích của Hạ An, lại cứ đinh ninh cậu là con gái, thế là còn cẩn thận mua thêm cả thức uống giảm béo nữa, tiếc là giờ công sức đều đã về mo.

Đám người lén lút đánh giá Hạ An.

Mái tóc đen dày mềm mại, mắt hai mí, áo lông xanh nhạt, quần bò xước, giày thể thao xanh lam.

Thôi xong, hình như tất cả đều trật lất hết.

Một người trong góc bỗng dưng bật phắt dậy gào rú: “A a a, vừa rồi tao có đoán là không đeo kính!”

Cả đám quay sang bĩu môi dè bỉu.

“Ha ha ha ha, laptop, quần lót CK, tiền cược của lũ chúng mày đều về tay tao, he he……”

Hạ An ở đấy tận mắt chứng kiến cảnh anh ta nhảy nhót reo hò mà chỉ biết ngỡ ngàng, lát sau, cậu hạ giọng hỏi nhỏ: “Anh ấy bị làm sao vậy?”

Phó Giản Dự xếp gọn áo khoác của cả hai qua một bên, khẽ nheo mắt: “Chắc là do uống nhiều quá đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.