Tuệ An vui vẻ cùng mẹ anh vào bếp. Tuy cô hơi vụng về trong việc nấu nướng nhưng nhặt rau thì cô rất có kinh nghiệm. Cô ngồi nhặt rau trong bếp phụ mẹ Hoa. Hai mẹ con vui vẻ vừa làm vừa nói chuyện. Anh cùng với ông Hoàng thì ngồi chơi đánh cờ, nói chuyện với ba anh.
- Trước đây\, chưa có vợ thì con sao cũng được. Nhưng giờ có Tuệ An rồi\, con cũng giao bớt việc lại cho cấp dưới đi\, đừng ôm hết vào người\, dành thời gian cho con bé nhiều hơn\, đừng làm con bé cảm thấy tủi thân. Ba biết hai đứa vẫn chưa có nhiều tình cảm nhiều nhưng ba hy vọng con sẽ đối xử tốt với con bé. Ba mẹ hai bên không thiếu gì cả\, hai con không cần phải vất vả làm việc. Dành thời gian cho nhau để hiểu nhau hơn. Có được không?
- Dạ. Con hiểu rồi. Nếu con đã quyết định kết hôn\, con sẽ một lòng hướng về cô ấy. Ba yên tâm.
- Uh. Con nói thế thì ba yên tâm rồi.
Ngồi một lúc thì mẹ Hoa có điện thoại. Bà nhờ cô nêm nếp lại ngồi canh giúp bà. Cô vui vẻ nhận lời nhưng lại nhanh chóng hối hận vì cô làm gì biết làm chứ. Loay hoay cả buổi trời, cô quyết định gọi cầu cứu anh. Đúng lúc anh xuống bếp lấy nước uống thì thấy cô loay hoay. Anh cất tiếng hỏi:
- Em làm gì mà loay hoay ở đây vậy?
- Mẹ Hoa nhờ tôi nêm lại nồi canh. Nhưng tôi thật sự không biết làm. Anh giúp tôi có được không?
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-danh-cho-em/2890608/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.