“Chị đi đây!” Bùi Nhiễm Nhiễm nói xong đi trước.
Sau khi cô đi, Bối Tịnh Nguyệt để ly nước vào tay Bùi Nhã Phán.
“Phán Phán, con và Quân Huyền sao rồi?” bà thấp giọng hỏi.
“Chúng con cũng ổn! Chính vậy đó, bá mẫu, chuyện của tụi con người không cần lo!” Bùi Nhã Phán nhìn An Quân Huyền.
Không quan tâm kết quả!
Lần này 2 người đã trải qua sinh tử cùng nhau, nếu anh không thích cô tí nào, thì cứ chia tay thôi!
“Con nhảy xuống, nó liền nhảy theo con, trong lòng nó vẫn rất quan tâm con.” Bối Tịnh Nguyệt dịu dàng nhìn cô, “Sau khi tỉnh dậy, nói chuyện cho đàng hoàng nhé.
“Dạ.” Cô thực ra có chút ấn tượng, hình như khi cô chìm trong nước lạnh, đằng sau có người gọi tên cô, lúc hôn mê, cảm giác như nằm mơ vậy!
Hóa ra là thật!
Bác sĩ nhanh chóng đi ra, Bối Tịnh Nguyệt nhường vị trí, để bác sĩ khám cho cô.
“Không sao, nghỉ ngơi nhiều sẽ ổn.” Bác sĩ thu đồ khám lại, quay người đi.
“Bác, bác đi trước đi.” Cô cũng nghỉ ngơi nhiều rồi.
“Được.” Bối Tịnh Nguyệt cũng không muốn ở đây quấy rầy họ, cùng Bùi Nhiễm Nhiễm rời khỏi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, An Quân Huyền nằm bên giường bên cạnh trở người, nhìn cô, mở mắt.
Bùi Nhã Phán nhìn đôi mắt anh, “Anh..đỡ tí chưa?”
“Còn chưa qua đây!” Cô nghĩ gì vậy!
Nếu thích anh, không phải nên ngủ cùng anh sao?
Nghe anh nói, cô ngây người ra, sau đó mặt nở nụ cười, mở chăn ra, đến bên anh.
Giường bệnh không lớn, 2 người nằm rất sát nhau.
“Hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657749/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.