“Anh chẳng có thú vị gì! Em phí công ở bên cạnh anh một năm! Khi anh bị hôn mê, đều không có nghe được những lời em nói với anh sao?” cô gào lên ở phía sau lưng của anh
“Biết một năm không có tác phẩm, đối với một tiểu hoa đán đang ở đỉnh cao quan trọng như thế nào không? Em đã mất thời gian quý báu của cả một năm, anh có phải là nên bù đắp cho em không?”
“Không phải là xác thịt, những phương diện khác, em cứ nói điều kiện ra” Đường Sóc nhấc điện thoại lên, quay đầu lại nhìn cô, “em chưa có ăn cơm?”
“Anh là muốn nói giọng em nói chuyện không đủ lớn sao?” cô bước bàn chân trần bước lớn về phía của anh, “Đường Sóc, anh muốn cả đời này độc thân sao? Chị đây xinh đẹp như thế này, có điểm nào không xứng với anh?”
“Quá xinh đẹp”
“...” đây cũng là lý do?
Cô đây là khiến bản thân tự chống bản thân đó sao?
“Được, em muốn xem anh sau này tìm vợ cho mình, xấu đến mức nào!” Ưng Thường Nguyệt nhặt chiếc áo từ trên sàn lên, rất nhanh thì mặc lên trên người, đeo kinh râm đi ra phía ngoài, “Đường Sóc, anh, anh...thật quá không có lương tâm!”
Đường Sóc nắm chặt điện thoại, nhìn cô rời đi, đột nhiên cảm thấy trong đầu lại có chút quay cuồng chóng mặt
Khi anh hôn mê vẫn luôn nghe được lời của cô ấy, biết cô ở bên tai anh nói thích anh, còn nói khi cô ấy diễn xuất, gặp phải những gì
Trong lòng anh có thể đã từ từ buông Bùi Nhiễm Nhiễm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657750/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.