“Anh Hạo, em thấy hi vọng mong manh quá, chuyện trước đây của chị dâu dù gì cũng không phải là thật, bây giờ cô ấy rơi xuống biển lớn thật rồi sao?” Thích Thịnh Thiên nhìn những tàu cứu hộ xung quanh đều không có tin tức gì, “Chúng ta vẫn là nên tìm cho Mẫn Lệ một người bạn gái tốt hơn thôi.”
“Nói dễ nghe quá, nếu bây giờ Lâm Tri Hiểu xảy ra chuyện, tìm đại một người bạn gái khác cho cậu, cậu chịu không?” Đường Sóc lườm anh một cái: “Chủ ý ngu ngốc, đừng nói ra.”
“Vậy cậu thì có ý kiến gì hay?” Thích Thịnh Thiên bất mãn nói.
“Thời gian là phương thuốc chữa trị vết thương tốt nhất, Mẫn Lệ kiên cường như vậy, chắc chắn sẽ vượt qua được chuyện này, nhưng tốt nhất chúng ta nên tìm thấy Cố Linh, nếu không, có làm gì cũng vô ích.”
“Anh Hạo anh thấy sao?” Thích Thịnh Thiên vẫn cảm thấy hỏi Cảnh Thần Hạo đáng tin cậy hơn.
“Thuận theo tự nhiên.”
Thích Thịnh Thiên nghe câu trả lời của anh, “Đây đúng là cách tốt nhất.”
Nhưng nói vậy với không nói khác gì nhau?
- ---
Ngày thứ hai, sân bay thành phố A.
Bối Tĩnh Nguyệt tới, Bùi Nhiễm Nhiễm đến với bà.
Bởi vì cô không yên tâm để mẹ đi một mình, lỡ như Cố Phi Trì bắt ép bà đi đâu thì sao?
Trong đám người, họ nhìn thấy Cố Phi Trì đang ngồi ở khu ngồi chờ.
Cố Phi Trì thấy họ tới, liền kích động đứng dậy, ông còn tưởng rằng họ sẽ không tới.
“Nguyệt Nguyệt, anh đã mua sẵn hai tấm vé máy bay rồi, em có muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657748/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.