Cố Linh chụp một tấm hình, bèn rời đi.
"Mẫn Tiểu Thụ, nhanh lên nào, lát không thấy vợ anh đâu thì đừng khóc nhé!" cô ấy sẽ không đợi đâu.
Cô ấy không ở lại thì sẽ không vì ai mà ở lại.
Đi du ngoạn vòng quanh thế giới cùng với nghĩa phụ, đã đi nhiều nơi lắm rồi, nhưng trái đất rất lớn vẫn không thể đi hết được.
"Còn lâu anh mới khóc đấy, bởi vì anh không thể không tìm thấy em được." Mẫn Lệ mỉm cười chạy theo cô, "em còn muốn chụp gì nữa? em xác định không muốn lưu một người đẹp trai như anh trong máy ảnh của em sao?"
"Anh đẹp thì anh tự mà tận hưởng sắc đẹp của anh đi nhé, nếu như lưu vào trong máy ảnh của em thì sẽ bị người của cả thế giới này tận hưởng hết." Cố Linh ngồi xổm xuống chụp chú mèo lang thang trong cỏ xanh rậm rạp.
"Anh......"
"Xuỵt, nhỏ tiếng thôi, sẽ khiến chúng sợ đấy." Cố Linh vặn ống kính dài ra, chầm chậm tiếp cận chúng.
Mẫn Lệ lập tức câm nín, trong lúc phụ nữ đang làm việc tuyệt đối không được quấy rầy.
Chụp được hai tấm hình, sau đó Cố Linh rời đi, đi vào một cửa hàng tạp hóa, nhanh chóng lấy mấy xâu vòi trường nướng, đặt trước mặt chú mèo hoang, sau đó bỏ đi.
Mẫn Lệ theo cô suốt hành trình, phát hiện thấy cô ta là một người ngoài miệng cứng rắn nhưng trong tim mềm yếu, ngoài miệng luôn đòi chém anh ta, nhưng sau đó?
Thực tế cho thấy cô là một người phụ nữ hiền lương, đến cả mèo hoang cũng muốn chăm sóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657654/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.