“Có phải là anh bây giờ cũng có ảo giác đó rồi không? Cảm giác được bản thân còn là một người đàn ông hoàng kim, xem trúng mỹ nữ nào rồi, có thể tùy tiện ra ngoài cua gái, cũng sẽ không có ai quản, hơn nữa hợp tình hợp lý hợp pháp, thuận lý thành chương.” Cố Linh tiếp tục uống rượu, môi đỏ mím lại, “Mà nói thật, rượu của Cảnh thị cũng khá ngon, nếu như có thể uống chết người được, không phải vì uống quá mức độ, mà là vì quá ngon!”
“Không tệ, có mắt thẩm mỹ, em thích hợp đi Cảnh thị làm, cho nhân viên tự thôi miên nhau!” Mẫn Lệ cũng bắt đầu uống rượu, thời gian nhàn rỗi như thế cũng không tệ lắm.
Chí ít không có chuyện rắc rối phiền phức của công việc, cũng không có sự cằn nhằn của ba mẹ, chỉ cùng với cô hai người yên tĩnh ở đây.
Bề ngoài không yên tĩnh.
Lời của Cố Linh vẫn khá nhiều đấy.
“Em sau này uống ít lại, tối qua cũng say rồi!” Anh rất muốn qua đó lấy đi rượu của Cố Linh, nhưng thấy sắc mặt của cô rất tốt, hơn nữa nể mặt cô cũng uống không tệ, vẫn là không có đi qua đó.
“Say rồi không uống nữa sao? Logic gì của anh thế? Thân là một người đàn ông, một tuần bị rắn cắn mười năm sợ dây giếng! Theo cách nói của anh, uống say rượu rồi sẽ không uống rượu nữa, anh có phải không muốn bán rượu của anh em mình ra ngoài không?” Cô chính là muốn uống, chính là thích uống.
Cô ngoài nhiếp ảnh ra cũng không có sở thích gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657653/chuong-721.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.