“Tôi mới đến Cảnh thị, thăng chức nhanh không tốt cho tôi, quản lý Thích văn võ song toàn, 1 Cảnh Thần Hạo mà thôi, anh nhất định xử lý được, ngủ ngon!” Cô nói xong cúp máy, thuận tay tắt nguồn.
Lâm Tri Hiểu nhìn đến ngây ngốc, tay phải như run rẩy nhận điện thoại mình, “Nhiễm Nhiễm, tớ là thư ký Cảnh tổng, điện thoại cần mở 24/24, đợi dặn dò.”
“Không sao, anh ta say rồi, không gọi cho cậu, yên tâm ngủ! Ngủ ngon!” Cô nằm xuống lần nữa, quay người đắp chăn.
Sáng đánh boss, đêm cần phải bồi dưỡng tinh thần, nếu không mệt quá ứng biến chậm sẽ thua.
Lâm Tri Hiểu từ từ lùi về sau, mắt nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm càng thêm khâm phục.
Nhiều năm vậy, cô lần đầu thấy người dám đối với Cảnh Thần Hạo như vậy.
Cô muốn biết nên bây giờ Cảnh Thần Hạo biết chuyện này, biểu tình sẽ là như thế nào?
Trong phòng bao nhà hành Nặc Thiên, Thích Thịnh Thiên cầm điện thoại đã bị cúp máy nhìn Cảnh Thần Hạo, “Cũng tắt nguồn rồi!”
Bùi Dĩ Hàn này gan thật lớn, Cảnh Thần Hạo có thể xem trọng cô ta, nên trân trọng, vậy mà lại cự tuyệt!
Tế bào não không lẽ bị ăn hết rồi?
“Rất tốt.” Cảnh Thần Hạo nhàn nhạt nói 1 câu, tay cầm rượu đỏ cuối cùng cũng đưa đến miệng, từ từ thưởng thức.
Người dám đối với anh như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí có thể nói chỉ có người phụ nữ đó mới có gan đó!
Bùi Dĩ Hàn, Bùi Nhiễm Nhiễm…
Rất tốt? Anh bị từ chối còn rất tốt? Thích Thịnh Thiên nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657055/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.